Chương 56: Phong Lẫm 2
Chương 56: Phong Lẫm 2
Chương 56: Phong Lẫm 2
Sắc mặt Cố Di Gia tái nhợt, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, cô dựa người vào trạm dừng xe buýt, yếu ớt nói: "Tôi không phải người yêu của anh ta, tôi không quen anh ta, chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi..."
Cô yên lặng cúi đầu xuống, dáng vẻ sợ hãi và khó chịu.
Con người ai cũng có tâm lý thương tiếc người yếu thế, dáng vẻ của cô lúc này khiến mọi người đang tụ tập quanh đó tự mình tưởng tượng ra tình cảnh một cô gái xinh đẹp bị người ta quấy rầy, lập tức có rất nhiều ánh mắt khiển tránh nhắm về phía Khương Tiến Vọng.
"Đồng chí nam này, anh nhìn có vẻ đẹp trai mà sao lại làm ra chuyện thế này?"
"Đúng vậy, đồng chí nữ người ta đã nói không quen biết anh, thế mà anh còn dám ở trước mặt mọi người giở trò xấu xa với cô ấy."
"Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, chẳng trách đồng chí nam này lại làm ra chuyện như thế... Nhưng mà đùa giỡn người ta thật sự là không đúng, nếu một người chỉ cần thấy đồng chí nữ nào xinh đẹp là muốn giở trò lưu manh với người ta thì những đồng chí nữ đó sao còn dám ra ngoài đường chứ?"
"Hừ, biết mặt không biết lòng, ai mà ngờ trông đẹp trai thế này trong lòng lại bẩn thỉu tới thế chứ."...
Mọi người vây xem bàn tán chỉ trỏ, Khương Tiến Vọng nghe bọn họ nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đương nhiên, Cố Di Gia vẫn là người khiến anh ta bị đả kích nhất.
Khương Tiến Vọng vừa giận vừa sợ, đồng thời không muốn bị công an dẫn đi trước mặt mọi người, anh ta nhanh chóng nói: "Đồng chí Cố, anh thật sự không giở trò lưu manh với em! Anh thật lòng muốn cưới em, nếu em không hài lòng về sính lễ, chúng ta có thể thương lượng lại, một nghìn đồng có đủ không..."
Mọi người nghe anh ta nói xong cũng nhịn không được quay qua nhìn Cố Di Gia, bọn họ cho rằng cô không hài lòng với sính lễ nên mới không tình nguyện gả cho đồng chí nam này.
Bất kể lời này của Khương Tiến Vọng là vô tình hay cố tình thì nó cũng khiến hai người công an thầm cảm thấy chán ghét anh ta.
Anh ta làm thế không phải đặt con gái nhà người ta lên giàn nướng hay sao? Nói như thế người khác sẽ nhìn cô như thế nào? Người ta sẽ cho rằng cô không hài lòng với sính lễ nên mới không chịu gả? Thậm chí là còn nói xấu người ta là lưu manh?
Sắc mặt Cố Di Gia càng tái nhợt hơn, dáng vẻ tức giận như sắp xỉu tới nơi rồi.
Cô tức giận nói: "Không phải chuyện sính lễ, tôi và anh thật sự không quen nhau, tôi cũng không muốn gả cho anh! Ai quy định gặp mặt một lần thì phải đồng ý gả cho anh chứ? Tôi đã từ chối lời bà mai, người nhà tôi cũng không đồng ý, hy vọng chủ nhiệm Khương không nên nói mấy lời như này khiến người ta hiểu lầm, cũng không cần động tay động chân với tôi!"
Nói xong cả người cô hơi lảo đảo, khiến người xung quanh cũng run sợ lo lắng trong lòng.
Đồng chí nữ này không phải tức giận tới mức sắp té xỉu đấy chứ?
Mọi người đều có thể nhìn ra được sức khỏe cô không được tốt, không chỉ dáng người cô khá mỏng manh yếu đuối, mà gương mặt cô cũng không hồng hào khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn như các cô gái khác.
Da cô tái nhợt, đôi môi mỏng bạc màu, càng khiến hàng mi đen nhánh như mực trở nên nổi bật. Giống như trong tranh vẽ vậy, cả người cô giống như búp bê sứ trắng nõn, xinh đẹp nhưng mỏng manh.
Mọi người thu hồi ánh mắt nghi ngờ của mình lại.
Đồng chí nữ người ta đã nói như thế, vậy thì không sai được. Hơn nữa vừa rồi đúng là có người nhìn thấy đồng chí nam kia ra tay trước, muốn túm lấy tay con gái nhà người ta.
Trong lòng người công an trẻ tuổi tức giận, cậu ấy nhìn dáng vẻ hiện giờ của Cố Di Gia thì vô cùng lo lắng, sợ cô không chịu nổi mà té xỉu.
Thế nên cậu ấy không cho Khương Tiến Vọng nói thêm gì nữa, nhanh chóng túm lấy anh ta: "Đi nào, cùng chúng tôi về cục công an một chuyến!"
Tất nhiên Khương Tiến Vọng không chịu đi nhưng anh ta quanh năm suốt tháng ngồi trong phòng làm việc, ít luyện tập, làm sao có thể là đối thủ của công an thường xuyên đi tuần tra, rèn luyện được. Người công an trẻ tuổi thoải mái túm anh ta đi.
Mọi người xung quanh thấy Khương Tiến Vọng bị người công an trẻ tuổi dẫn đi thì cũng tự động giải tán.
Hiện trường chỉ còn lại người công an lớn tuổi và người đàn ông mặc quân phục, cùng với Cố Di Gia đang dựa vào biển hiệu của trạm dừng xe buýt.
Người công an lớn tuổi lo lắng hỏi: "Em gái nhà họ Cố, em không sao chứ?"
Cố Di Gia cười yếu ớt nhìn anh ấy: "Cảm ơn cục trưởng Ngụy, em không sao."
Cô dựa người vào trạm dừng xe buýt, mặc dù nhìn qua có vẻ yếu ớt nhưng thật ra không có ý định sẽ té xỉu.
Ở đại đội công xã, đối phó với mấy tên cực phẩm như thế kia có thể cứ thế ngất xỉu, hiệu quả tốt hơn việc tự mình ra mặt nhiều, nhưng bây giờ cô đang ở trên thị trấn, xung quanh đều là người xa lạ, té xỉu lại là hạ sách. Lúc nào nên làm chuyện gì, trong lòng cô vẫn có chủ ý hết.
Người công an lớn tuổi họ Ngụy, là cục trưởng cục công an thị trấn, cũng là chiến hữu của Cố Minh Thành. Bởi vì bị thương nên anh ấy phải xuất ngũ, hai năm trước được điều chuyển công tác từ tỉnh thành về đây nhậm chức, trở thành cục trưởng cục công an của thị trấn này.