Chương 564: Mang Thai 1
Chương 564: Mang Thai 1
Chương 564: Mang Thai 1
Ăn uống tiệc tùng, nghe ngóng hóng chuyện, chớp mắt đã hết năm.
Hôm đó Phong Lẫm trở về, lúc anh bước vào phòng làm việc của Cố Di Gia thì trông thấy cô đang bận rộn phác thảo. Có lẽ là do tiết trời lạnh nên cô thường vẽ vời để ủ ấm cho đôi tay lạnh cóng cứng đờ của cô.
Đoàn trưởng Phong chờ đến khi cô dừng lại để nghỉ ngơi rồi nói: "Gia Gia, ngày mai là Nguyên tiêu, bên hội trường có chiếu phim đấy, em có muốn đến xem không?"
Thật ra vào mỗi dịp lễ thì bộ đội đều sẽ được xem phim miễn phí.
Nhưng trước đây sức khỏe của Cố Di Gia rất yếu nên ít khi đi xem phim, mãi đến khi khỏe lên được một chút thì lại bận rộn công việc, từ đó đến giờ cô không có thời gian rảnh để đi xem. Hôm đăng ký cô có đến rạp chiếu phim nhưng lại ngủ thiếp đi.
Cố Di Gia hỏi kỹ xem đó là bộ phim gì, hơi do dự không biết có nên đi xem không.
Còn chưa hết năm mà cô đã bận bù đầu bù cổ, phải làm gấp bản thảo kỳ tiếp theo để đến cuối tháng Phương Mỹ Di còn về lấy bản thảo. Mấy ngày này ngoại trừ việc ăn cơm, ngủ nghỉ và rèn luyện sức khỏe thì thời gian còn lại cô đều ngồi trên giường đất, nằm nhoài trước bàn.
Đối với cô thì những bộ phim gần đây chẳng có gì hay, không phải do cốt truyện không hay mà là do kỹ thuật chưa phát triển, xem cảnh phim tối tăm ấy khiến cô đau hết cả mắt, thế nên quả thật phim ảnh không có sức hút lớn đối với cô.
"Đi xem cùng anh đi." Phong Lẫm nói: "Chuyện công việc không cần phải vội, em cũng đã mấy ngày không ra khỏi nhà rồi."
Thấy cô bận rộn như vậy, anh lo rằng cô sẽ mệt lả đi mất nên muốn cùng cô đi xem phim vào ngày mai, để cho cô nghỉ ngơi một chút.
Cố Di Gia nghĩ rằng anh muốn cô đi xem phim cùng anh, nên không kiềm được mà cong môi cười, sau đó đồng ý với anh.
Tết Nguyên tiêu ai cũng được nghỉ, ngoại trừ những vị trí quan trọng thì mọi người không cần phải đi làm, có thể ngủ nướng.
Khi tiếng kèn báo thức vang lên vào buổi sáng, Phong Lẫm lập tức mở mắt.
Bây giờ thời tiết còn lạnh, nhưng đã không còn những trận tuyết lớn nhỏ như hồi tháng một.
Phong Lẫm cúi đầu nhìn cô gái ngủ yên giấc trong lòng mình, anh hôn lên trán cô rồi rón rén rời giường.
Động tác của anh nhẹ nhàng lại nhanh chóng, lúc rời đi còn nhét chăn lại để gió lạnh không ùa vào chăn.
Sau khi mặc quần áo xong, anh ra ngoài để tập thể dục.
Mãi đến khi trời sáng thì Cố Di Gia mới từ từ tỉnh dậy.
Một bàn tay thò ra từ trong chăn lập tức không khí lạnh buốt thổi cóng, cô rụt tay về, ngay cả đầu cũng vùi vào trong chăn, không muốn mò ra khỏi ổ chăn ấm áp tí nào.
Mỗi khi mùa đông đến, việc rời giường trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Phong Lẫm đi tập thể dục về, anh đã nấu cơm xong, đoán rằng cô đã dậy rồi nên vào xem thử.
Quả nhiên, anh nhìn thấy có một cục tròn thật to phồng lên trong chăn, hơn nữa lại còn loi nhoi, tựa như bé hamster nhú lên trong chăn khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
"Gia Gia, bữa sáng xong rồi này."
Phong Lẫm bước đến vén chăn ra để lộ khuôn mặt của cô, đôi mắt xinh đẹp mở to quay sang nhìn.
Bởi vì vừa mới thức dậy nên đầu tóc rối bời xõa dài trên gối, khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết còn vương chút màu đỏ vừa mới tỉnh giấc, mắt ngọc mày ngài, hoạt sắc sinh hương...
Hầu kết của người đàn ông không khỏi chuyển động, cơ thể như nóng lên, anh không kiềm được mà cúi đầu hôn lấy cô gái trên giường.
Đây là một nụ hôn tràn đầy tình yêu và thương xót, không hề có một chút dục vọng nào.
Đôi tay Cố Di Gia vòng qua cổ anh rồi siết chặt lại, anh thuận thế ôm lấy cô khiến cả cơ thể cô nằm vào lòng anh.
Cô nhích tới nhích lui trong lòng anh, phàn nàn: "Trời lạnh quá, em không muốn ra khỏi chăn tí nào."
"Đợi qua tháng một là trời sẽ dần dần ấm áp thôi mà." Phong Lẫm biết cô sợ lạnh: "Nếu lạnh quá thì không đi nữa, ở nhà nhé."
Cố Di Gia lại cựa quậy thêm tí nữa rồi mới ngoan ngoãn chìa tay để anh giúp cô mặc quần áo, sau đó đi rửa mặt ăn sáng.
Trong khi họ đang ăn sáng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.