Chương 565: Mang Thai 2
Chương 565: Mang Thai 2
Chương 565: Mang Thai 2
Phong Lẫm đứng dậy mở cửa, thấy ở ngoài là con gái của nhà doanh trưởng Tiền - Tiền Ngọc Phượng, cô bé bưng một chén bánh gạo nếp nóng hôi hổi trong tay, ngại ngùng nói: "Chú Phong ơi, đây là bánh gạo nếp hôm nay mẹ cháu làm ạ, mẹ bảo cháu đưa sang cho dì Gia Gia nếm thử."
Cố Di Gia từ trong phòng bước ra, cô cười nói: "Ngọc Phượng, mau vào đi."
Tiền Ngọc Phượng nhìn thoáng qua đoàn trưởng Phong rồi cầm bánh gạo nếp bước vào.
Cố Di Gia nhận lấy bánh gạo nếp, sau đó hỏi cô bé: "Cháu ăn sáng chưa?" Biết rằng cô bé chưa ăn nên cô giữ cô bé lại cùng ăn sáng.
Phong Lẫm làm rất nhiều đồ ăn sáng, thêm một cô bé ăn nữa cũng chẳng hề gì.
Tiền Ngọc Phượng vội vàng xua tay từ chối, nhưng biết làm sao được, Cố Di Gia hiểu rất rõ làm thế nào để đối xử với những cô bé như thế này, cô thật sự giữ cô bé lại rồi đưa cho cô bé một tô mì sợi to.
Tiền Ngọc Phượng chỉ biết đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì sợi to.
Cố Di Gia nếm thử bánh gạo nếp, bánh gạo nếp mới vừa ra lò, còn nóng hổi nên ăn rất ngon, ngọt mà không ngấy, cảm giác mềm mại dẻo dẻo, nhiệt độ vừa phải.
Cô khen ngợi: "Bánh gạo nếp chị dâu Mạnh làm ngon thật đấy."
Cô thích những món nóng hổi vừa mới ra lò, đó là lúc ăn ngon nhất, ai thân với cô đều hiểu rõ sở thích này. Những người quen thân đều biết tính tình của cô, thế nên nếu như trong nhà có làm món gì ngon vừa ra lò đều sẽ đưa sang cho cô nếm thử.
Tiền Ngọc Phượng nghe cô khen tay nghề của mẹ mình nên cảm thấy rất vui vẻ, cũng không kiệm lời nữa: "Mẹ cháu còn biết làm bánh bí ngô ngon lắm ạ. Gần đây cô của cháu không thèm ăn gì cả, mẹ cháu rất lo lắng mong sao cho cô cháu ăn nhiều hơn, còn nấu thêm nhiều món..."
Vẻ mặt của Cố Di Gia khựng lại: "Quyên Quyên chán ăn sao?"
Tiền Ngọc Phượng gật đầu, khuôn mặt của cô bé trở nên u sầu: "Dường như bắt đầu từ hồi tết, cô ăn cái gì cũng nôn ra hết, ngay cả ngửi thấy mùi thịt cũng nôn..."
Cô bé không hiểu lắm, sao cô mình ngửi thịt thôi mà cũng nôn nhỉ? Thịt ăn ngon lắm mà.
Cố Di Gia càng nghe thì vẻ mặt càng thêm quái lạ.
Tuy chưa thấy lợn chạy nhưng cô cũng ăn thịt lợn rồi. Trạng thái của Tiền Quyên Quyên bây giờ rất giống như đang ốm nghén.
"Cô của con ngoại trừ việc không có khẩu vị ra thì còn bị bệnh gì không?" Cố Di Gia lại hỏi.
Tiền Ngọc Phượng mờ mịt lắc đầu: "Hình như là không ạ."
Cố Di Gia đã khẳng định được nguyên nhân chính, hẳn là Tiền Quyên Quyên đang mang thai, có lẽ vì thai còn nhỏ nên không thể ra ngoài được.
Chờ đến khi Tiền Ngọc Phượng ăn xong bữa sáng, khi chuẩn bị rời đi thì cô dúi cho cô bé một nắm kẹo để cô bé cầm về nhà ăn.
Nhìn thấy cậu bé, Tiền Ngọc Phượng khựng chân lại đôi chút.
Tiền Đức Thắng buồn chán chơi đùa trên nền đất lạnh cứng, thấy cô bé quay về thì cậu bé nhìn vào túi áo căng phồng của Tiền Ngọc Phượng.
Bởi vì từ trước đến này Cố Di Gia rất hào phóng với những cô bé nghe lời ngoan ngoãn nên cô nhét đầy kẹo vào túi áo của Tiền Ngọc Phượng, có thể ăn được rất lâu.
Tiền Đức Thắng nhìn chằm chằm vào túi áo của cô bé, cậu bé biết chắc chắn đó là kẹo được người lớn cho, không khỏi nuốt nước miếng.
Sau khi rời xa bà nội yêu dấu, chẳng có ngày nào cậu bé cảm thấy vui vẻ cả. Không có đồ ăn ngon, thịt, kẹo và cả đồ ăn vặt nữa. Ngược lại người chị Tiền Ngọc Phượng mà trước đây luôn bị cậu bé bắt nạt, nay lại như thay thế cả vị trí của cậu bé, có thể được ăn mì miễn phí, ăn thịt, ăn kẹo...
Điều khiến Tiền Đức Thắng tức giận nhất là cô bé lại thà chia cho mẹ với cô ăn nhưng lại không cho cậu bé ăn.
Tiền Đức Thắng đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Tiền Ngọc Phượng, chìa tay định giật lấy túi áo của cô bé.
Tiền Ngọc Phượng che túi áo của mình lại, cảnh giác nói: "Em làm gì vậy?"
"Trong này có kẹo phải không? Đưa tao!" Tiền Đức Thắng hừ, nhìn cô bé đầy u ám: "Không muốn bị đánh thì đưa cho tao."
Tiền Ngọc Phương co quắp lại, nhưng rồi rất nhanh cô bé đã dũng cảm đứng lên: "Nếu em dám đánh chị, chị sẽ nói cho cha biết để cha đánh em."
"Mày..."
Tiền Đức Thắng trợn to mắt nhìn, dường như không thể tin được cô bé dám nói những lời như vậy, nắm chặt đấm tay. Tiền Ngọc Phượng nhìn hai con mắt trợn lên của cậu bé, dường như đang tức giận đến mức muốn đánh cô bé, cô bé sợ không dám động đậy.