Chương 566: Mang Thai 3
Chương 566: Mang Thai 3
Chương 566: Mang Thai 3
Tuy rằng đã hơn một năm rồi, nhưng những tháng ngày từng bị đòn chịu mắng đã khắc sâu trong cô bé. Thế nên khi đối mặt với em trai Tiền Đức Thắng, cô bé vẫn rất hoảng sợ, bình thường nếu không có việc gì thì cô bé đều sẽ luôn ở bên cạnh người lớn.
Cô bé biết khi có người lớn thì Tiền Đức Thắng sẽ không dám đánh mình.
Đương nhiên là Tiền Đức Thắng không dám đánh, sợ cô bé đi mách lẻo nên hù dọa: "Sao còn không đưa cho tao?"
"Không, không đưa đâu!" Tiền Ngọc Phượng lấy hết dũng khí nói: "Đây là dì Gia Gia cho chị, chị không đưa cho em đâu! Chị chỉ cho mẹ với cô thôi!"
Tiền Đức Thắng tức giận đến mức chạy đến để giật, ai ngờ người chị trước kia luôn bị nó bắt nạt lại dám đánh trả lại, cô bé đẩy cậu bé ra, cậu bé đứng không vững nên ngả ra sau, cả người cũng ngã sõng soài trên đất, mông đập xuống phần đất vừa cứng vừa lạnh, đau đến mức hít hà.
Tiền Đức Thắng khóc òa lên.
Doanh trưởng Tiền và Mạnh Xuân Yến vội vàng chạy từ trong phòng ra xem thử thì thấy Tiền Đức Thắng đang ngồi dưới đất khóc, Tiền Ngọc Phượng thì bưng chén đứng ở đó, vẻ mặt lúng túng khó hiểu.
"Các con làm sao vậy?" Mạnh Xuân Yến nhéo mày hỏi.
Tiền Đức Thắng khóc nói: "Chị bắt nạt con, còn đánh con, đẩy con ngã nữa..."
Doanh trưởng Tiền và Mạnh Xuân Yến ngạc nhiên nhìn Tiền Ngọc Phượng như không thể tin được, cô bé mà cũng đánh nhau sao?
Trong mắt của họ, cô con gái này tính tình rất dịu dàng, trước đây vẫn luôn bị bắt nạt, đúng là không thể tin được cô bé sẽ đánh trả lại. Một năm này tuy rằng Tiền Đức Thắng đã bớt quậy phá lại rất nhiều, nhưng nếu được tránh được thì Tiền Ngọc Phượng vẫn tránh em trai mình, đây là thói quen đã hình thành trong suốt nhiều năm qua.
Thế nhưng phản ứng của hai người lại khiến cho Tiền Ngọc Phượng hiểu lầm, hốc mắt của cô bé đỏ bừng lên, cô bé tưởng cha mẹ cho rằng cô bé đánh em trai.
Cô bé nghẹn ngào: "Con, con không có mà, em trai muốn giật kẹo của con, con chỉ đẩy em ấy một chút tôi, em ấy đứng không vững nên bị ngã..."
Vẻ mặt của doanh trưởng Tiền trở nên u ám trong nháy mắt.
Mạnh Xuân Yến thở phào, cô ấy bước đến nhận lấy cái chén trong tay con gái rồi xoa đầu cô bé: "Mẹ tin con mà." So với đứa con trai trước đây đã làm nhiều chuyện xấu thì con gái của cô xưa nay luôn ngoan ngoãn tri kỷ, vốn dĩ không cần phải nghi ngờ.
Cô ấy lại hỏi: "Sao muộn thế này rồi con mới về?"
Tiền Ngọc Phượng bật khóc rồi cười, cô bé ngoan ngoãn nói: "Con, con..." Khuôn mặt của cô bé hơi ửng đỏ, cô bé muốn nói không phải là do con ham ăn đâu, lại không biết phải nói thế nào.
Mạnh Xuân Yến cũng không hỏi nhiều, cô ấy hiểu tính tình của Cố Di Gia thế nào đối với những đứa trẻ ngoan ngoãn ở nhà tập thể, cô ấy bảo Ngọc Phượng đưa bánh gạo nếp sang cho cô nếm thử, giữ cô bé ở lại đó ăn sáng cũng không có gì quái lạ.
Cô ấy nắm tay con gái quay về phòng bếp, không đoái hoài gì tới Tiền Đức Thắng đang khóc ở bên kia.
Chỉ chốc lát sau, tiếng gào khóc của thảm thiết của Tiền Đức Thắng lại vang lên.
Mạnh Xuân Yến không buồn nhăn mặt, vờ như không nghe thấy, tiếp tục hấp bánh gạo nếp.
Nhưng Tiền Ngọc Phượng lại tò mò nên ló đầu ra, cô bé thấy em trai Tiền Đức Thắng bị phạt đứng tấn ở trong sân, vừa đứng tấn vừa khóc thảm thiết.
Bác gái hàng xóm nghe được bèn ló đầu ra nhìn rồi hỏi: "Doanh trưởng Tiền, sao thế? Đức Thắng lại làm gì à?"
Doanh trưởng Tiền đứng đó giống như thầy chủ nhiệm, anh ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Nó học dở, bắt nạt chị gái mà còn dám nói dối."
Bác gái hàng xóm vừa nghe vậy thì rụt đầu vào, không xen vào chuyện của người khác nữa.
Trước đây khi người lớn đánh trẻ con, mọi người đều sẽ khuyên: "Nó vẫn còn là con nít mà", thế nhưng nếu người đó là Tiền Đức Thắng thì câu khuyên "vẫn còn là con nít" sẽ không có tác dụng nữa.
Quả thật vì cậu bé vẫn là con nít nên càng phải dạy dỗ cho tốt, uốn nắn lại thói hư tật xấu cho cậu bé.