Chương 567: Mang Thai 4
Chương 567: Mang Thai 4
Chương 567: Mang Thai 4
Ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia suy nghĩ rồi nói với đoàn trưởng Phong: "Anh Lẫm, em đi thăm Quyên Quyên nhé."
Phong Lẫm nhớ lại lời nói ban nãy của Tiền Ngọc Phượng, anh cho rằng Tiền Quyên Quyên không khỏe nên gật đầu nói: "Em đi đi."
Nhưng mà đến lúc thấy cô vào phòng trữ đồ ăn lấy ra một miếng thịt khô to béo múp míp, hai khúc lạp xưởng rồi gói lại bằng giấy báo thì anh mới hơi tò mò.
"Em đi thăm cô ấy sao còn phải đem đồ theo thế?"
Đã hết năm rồi, bây giờ tặng quà thì nhìn kiểu gì cũng thấy rất kỳ lạ.
Cố Di Gia quay đầu nhìn anh, cô nhận ra đoàn trưởng Phong thật sự tò mò nên hơi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ anh không biết Quyên Quyên mang thai rồi sao?"
Đoàn trưởng Phong hiếm khi ngơ ngác: "Mang thai sao? Anh không nghe doanh trưởng La bảo gì cả."
"Chuyện này cần gì phải nói chứ? Không phải ban nãy Ngọc Phượng nói rồi sao?"
Đoàn trưởng Phong: "Có à? Không phải bảo là cô ấy cảm thấy không khỏe, gần đây ăn uống không vô sao?"
Cố Di Gia: "..."
Cố Di Gia biết đoàn trưởng Phong là đàn ông ngay thẳng, không ngờ lại ngay thẳng đến như vậy, ngay cả chuyện này mà cũng không hiểu.
Cô kiên nhẫn giải thích: "Nếu phụ nữ mang thai thì đa số sẽ nôn nghén, Quyên Quyên như thế là đang mang thai rồi, chắc là mới mấy tháng đầu nên không tiện nói."
Chưa kể ngày nay vào các thế hệ sau, có rất nhiều nơi đều có những người mang thai chưa đầy ba tháng, không tiện nói cho bên ngoài biết.
Cố Di Gia giải thích cho anh xong thì rời đi.
Đoàn trưởng Phong vẫn ở chỗ cũ, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Gia Gia hiểu rõ như vậy sao? Không lẽ cô cũng muốn sinh con à? Hình như anh chưa nói với cô chuyện anh không muốn có con...
Cố Di Gia đến nhà doanh trưởng La, sau khi gõ cửa thì cô nhận ra người mở là doanh trưởng La.
Doanh trưởng La thấy cô thì rất bất ngờ: "Chị dâu, sao chị lại đến đây thế?"
Cố Di Gia nói: "Nghe Ngọc Phượng nói gần đây Quyên Quyên ăn uống không ngon, tôi đến để thăm cô ấy."
Doanh trưởng La nghe vậy thì cười khờ, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ cười khờ trên mặt trở nên nghiêm túc, biến thành lo lắng.
Vẻ mặt thay đổi nhanh như chớp khiến cho Cố Di Gia nghĩ rằng, thật ra đàn ông cũng là loài động vật biết suy nghĩ.
Nhưng cô cũng càng thêm chắc chắn, quả thật Tiền Quyên Quyên đang mang thai.
Doanh trưởng La mời Cố Di Gia vào nhà, anh ta nói: "Gần đây, Quyên Quyên thấy không khỏe, ngửi mùi gì cũng nôn cả, ăn cũng chẳng ngon miệng, sức khỏe cũng yếu đi rồi."
"Quà đây."
Cố Di Gia nói xong thì bước vào phòng.
Trong phòng sáng lờ mờ, Tiền Quyên Quyên nằm đó nhưng lại không ngủ, cô ấy cảm giác có người bước vào nên quay đầu lại, cô nhận ra đó là Cố Di Gia.
"Gia Gia, sao cô lại đến đây?" Cô ấy giật mình nói, chậm rãi ngồi dậy.
Cố Di Gia chạm vào tia sáng leo lắt, cô phát hiện sắc mặt của cô ấy rất tiều tụy, cô hỏi: "Nôn dữ vậy sao?"
Vẻ mặt của Tiền Quyên Quyên cứng đờ: "Sao cô lại biết?"
"Hôm nay Ngọc Phượng tặng bánh gạo nếp cho tôi..."
Tiền Quyên Quyên biết là do cháu gái làm lộ thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cũng hơi ngại ngùng: "Thật ra tôi muốn mấy ngày nữa mới nói với cô, bây giờ tôi nôn ghê lắm, sắc mặt cũng không tốt, không tiện nói cho mọi người..."
Sao Cố Di Gia lại để ý mấy chuyện này được, phụ nữ mang thai đã vất vả rồi, nói hay không cũng chẳng sao.
Cô thấy Tiền Quyên Quyên dường như thật sự rất khó chịu bèn nói: "Có muốn đến bệnh viện khám thử không?"
"Có cần phải đi bệnh viện không?" Tiền Quyên Quyên nói với vẻ nghi ngờ: "Chị dâu tôi nói đây là chuyện bình thường, phụ nữ khi mang thai đều sẽ ốm nghén, chờ đến lúc vượt qua giai đoạn này là ổn thôi."
Cố Di Gia không chắc chắn lắm: "Nhưng nếu nôn ghê quá thì vẫn nên đi khám bác sĩ vẫn tốt hơn, không chừng bác sĩ sẽ có cách gì đó để giúp cô ngừng nôn thì sao? Hơn nữa bây giờ cô đã là phụ nữ có thai, nếu không ăn uống sẽ càng ngày càng yếu đi đấy, cũng không tốt cho cả đứa nhỏ trong bụng nữa."
Mang thai là một chuyện đáng vui, nhưng cũng là một chuyện rất vất vả. Cố Di Gia chỉ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tiền Quyên Quyên là đã cảm thấy sợ hãi.
Cô vô thức sờ bụng mình, không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ bản thân mang thai.
Nghe bảo mang thai sinh con như bước một chân vào quan tài, quan trọng là y học ở thời đại này còn lạc hậu, đa số mọi người đều sinh con ở nhà, hoàn toàn không đảm bảo chút nào!