Chương 596: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 1
Chương 596: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 1
Chương 596: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 1
Ngày hôm sau, lúc tiếng kèn vang lên Cố Di Gia vẫn không thức dậy, đoàn trưởng Phong mặc quần áo giúp cô rồi dứt khoát ôm cô đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua làm cô tỉnh táo hơn một chút.
Đợi đến lúc rửa mặt xong, cô cũng dần tỉnh lại.
Lúc ra cửa bắt đầu chạy bộ, cuối cùng cô cũng hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó bắt đầu chạy chầm chậm đầy đau khổ, cái kiểu chậm đến mức không thể chậm hơn được.
Phong Lẫm cũng không hối thúc cô, anh đi theo bên cạnh, đôi chân dài bước đi còn nhanh hơn cô chạy.
Loại chuyện như chạy thể dục buổi sáng thật sự khiến người ta cảm thấy rất đau khổ, những cô gái thời sau còn có ai có thể thức dậy tập luyện ở giờ này trừ những vận động viên hay chuyên gia thể hình chứ?
Cho dù là một chàng trai khỏe mạnh có cách nào để có thể làm được chuyện này chứ?
Cố Di Gia cảm thấy người đàn ông này quá tàn nhẫn, trong lòng tràn đầy sự căm giận đối với anh.
Vì thế hôm nay cô không thèm để ý tới anh, kiên trì đơn phương chiến tranh lạnh với anh, để cho anh biết cô cũng biết tức giận.
Đợi đến lúc đi ngủ vào buổi tối, Cố Di Gia đột nhiên nghĩ đến một cách có thể để cho cô tránh được việc phải dậy sớm vào buổi sáng.
"... Gia Gia, ngủ đi."
Phong Lẫm giữ chặt người nằm trong lồng ngực, để cho cô khỏi quậy lung tung.
Cố Di Gia sao có thể nghe lời anh, mặc dù bị anh khóa chặt tay chân nhưng đầu của cô vẫn có thể di chuyển, cô tiếp tục cúi đầu hôn anh, nhất quyết phải để cho anh thất bại.
Kết quả cuối cùng là đoàn trưởng Phong bị cô làm mất khống chế, hai người giày vò đến hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Trước đi chìm vào giấc ngủ, Cố Di Gia nghĩ mình đã hy sinh lớn như thế thì sáng mai khẳng định đoàn trưởng Phong sẽ buông tha cho cô phải không? Cuối cùng cô cũng có thể ngủ nướng.
Tiếc là cô đã mơ quá đẹp.
Tiếng kèn vang lên đúng giờ, cô cũng bị đoàn trưởng Phong kéo đi tập luyện, khuôn mặt cô đờ đẫn.
Phong Lẫm cực kỳ có nguyên tắc: "Gia Gia, em không thể bỏ dở nửa chừng."
"... Nhưng em không thể dậy được." Cố Di Gia cảm thấy sụp đổ: "Tối hôm qua em mệt lắm."
Tai của đoàn trưởng Phong hơi hồng, anh nói: "Không sao đâu, anh đã mát xa cho em rồi, cũng bôi thuốc rồi, không ảnh hưởng đến việc chạy thể dục buổi sáng."
Sau đó, anh cũng không đợi cô phân bua thêm gì, ôm cô ra khỏi phòng.
Cố Di Gia khiếp sợ đến mức không biết phản ứng như thế nào.
Ý chí của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào chứ, cô đã mệt mỏi đến thế vậy mà anh vẫn không tha cho cô?
Vậy tối qua cô hy sinh vô ích phải không?
Buổi tối cô mệt chết mệt sống, đến sáng còn bị anh bắt dậy sớm rèn luyện, còn có công lý nữa không?
Càng quá đáng hơn là tối qua anh ra sức nhiều nhất, với lại anh còn ngủ ít hơn mình, thậm chí lúc cô đã ngủ anh còn đang mát xa giãn cơ cho cô...
Vậy mà lúc thức dậy buổi sáng anh vẫn tinh thần phơi phới như cũ.
Đúng là khác thường.
Cố Di Gia tức không chịu được, cô tiếp tục giận dỗi với đoàn trưởng Phong.
Đáng tiếc cô có giận cũng vô dụng, đoàn trưởng Phong là một người rất có nguyên tắc, chuyện anh đã quyết định thì sẽ kiên trì đến cuối. Thế nhưng, anh vẫn luôn giữ một mức độ, luôn luôn theo dõi tình trạng sức khỏe của cô, cũng không làm cho cô cảm thấy quá khó chịu, chỉ qua vài ngày cô vậy mà vẫn kiên trì được.
Không chỉ thế, mỗi ngày chạy thể dục buổi sáng xong anh sẽ mát xa cho cô nên cô hoàn toàn không có di chứng sau khi vận động nhiều, ngày hôm sau vẫn có thể tiếp tục kiên trì chạy thể dục buổi sáng.
Điều này khiến Cố Di Gia cảm thấy cực kỳ lo sợ.
Cố Di Gia cho rằng cuộc sống quá khó khăn nên chạy về nhà mẹ đẻ tìm anh trai và chị dâu để bày tỏ sự oán trách về sự lạnh nhạt, vô tình của đoàn trưởng Phong.
"Đoàn trưởng Phong thật sự rất quá đáng, bây giờ hễ tiếng kèn vang lên mỗi ngày là anh ấy đã kéo em đi chạy thể dục buổi sáng... Mọi người coi thân thể của em nè, có giống người có thể chạy thể dục buổi sáng không? Rõ ràng là anh ấy đang hành hạ em!"
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương quan sát cô, bọn họ phát hiện tinh thần của cô rất tốt, thật sự chẳng liên quan gì tới người bị ngược đãi cả.
"Lão Phong là người có chừng có mực, cậu ấy làm vậy là tốt cho em thôi." Hiếm khi Cố Minh Thành đứng về phe của Phong Lẫm.
Nếu đây là những chuyện khác thì đương nhiên anh ấy sẽ ủng hộ em gái. Nhưng những việc Phong Lẫm đang làm chỉ vì muốn tốt cho em gái mình, thấy cô bây giờ càng lúc càng khỏe hơn, không thể không nói cách làm của Phong Lẫm là hoàn toàn đúng.
Ông Hồ cũng từng nói để cho cô vận động nhiều hơn trong khả năng cho phép để tăng cường thể chất, nếu không mỗi khi chuyển mùa cô sẽ lại bị bệnh nặng một trận.