Chương 597: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 2
Chương 597: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 2
Chương 597: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 2
Cố Di Gia lập tức nổi giận: "Anh, anh ấy là em gái anh hay em là em gái anh? Anh có giúp em gái anh hay không?"
"Anh cũng không có cô em gái nào cao to như thế." Cố Minh Thành khẽ lẩm bẩm, thấy cô tức giận trừng mắt thì lập tức nói: "Em gái của anh đương nhiên là em rồi, anh không giúp em thì giúp ai? Đợt lát nữa Phong Lẫm tới đây anh sẽ mắng cậu ấy giúp em."
Lúc này Cố Di Gia mới cảm thấy hơi hài lòng.
Trần Ngải Phương ngồi bên cạnh không khỏi muốn trợn trắng mắt.
Cố Di Gia nhìn thấy, bèn quay đầu qua hỏi: "Chị dâu, chị có giúp em không?"
"Chị chỉ giúp bên có lý không giúp người thân!" Trần Ngải Phương nói: "Ai đúng chị sẽ giúp." Trong lòng cô ấy thầm nghĩ đương nhiên là đoàn trưởng Phong làm đúng, cậu ấy cũng chỉ làm theo lời của ông Hồ nên cô ấy sẽ giúp cậu ấy.
Sao Cố Di Gia lại không hiểu được, cô bĩu môi, bực bội ngồi trong một góc.
Đợi đến khi Phong Lẫm nấu xong bữa tối thì anh mới qua đây đón cô về nhà ăn cơm.
"Gia Gia, về nhà."
Cố Di Gia bực mình nói: "Em không về, tối nay em ở đây, anh tự ăn đi, tối cũng ngủ một mình đi."
Lúc Phong Lẫm tới, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đã trốn vào trong bếp, giả bộ như không nghe thấy gì cả.
Bọn họ cũng không muốn can thiệp vào chuyện này.
Mặc dù bọn họ yêu thương em gái nhưng việc này đoàn trưởng Phong làm đúng, thật sự bọn họ không có cách nào bênh vực em gái được.
Bảo Sơn và Bảo Hoa đang làm bài tập trong phòng khách, không thể né được nên hai đứa đang mở to mắt nhìn hai vợ chồng.
Bảo Hoa ngập ngừng hỏi: "Cô út, cô cãi nhau với dượng út à?"
Cố Di Gia: "Đúng!"
Phong Lẫm: "Không có!"
Câu trả lời của hai người không giống nhau làm Bảo Hoa hơi rối rắm, cuối cùng cô bé quyết định tin tưởng cô út mà mình yêu thương nhất, cô bé nói với cô út: "Cô út, dượng út làm cô giận lắm phải không ạ?"
"Đúng!" Cố Di Gia tiếp tục gật đầu.
Bảo Hoa liếc đoàn trưởng Phong một cái rồi tiếp tục thiên vị nói rằng: "Vậy chúng ta không cần để ý đến dượng nữa."
"Đúng, không để ý tới nữa!" Cố Di Gia nói đầy khí phách.
Bảo Hoa hơi vui mừng: "Cô út, tối nay cô ở nhà đi ạ, con ngủ chung với cô."
"Được..."
"Được cái gì mà được?" Trần Ngải Phương đi tới dùng một tay xách con gái lên.
Tục ngữ đã nói: đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, với lại chuyện này cũng không thể xem là cãi nhau, chỉ là cô em chồng tự mình gây sự thôi, cô ấy không thể nào bênh được.
Bảo Sơn nhìn thoáng qua rồi cầm sách về phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
Chỉ trong nháy mắt phòng khách đã không còn ai, chỉ còn lại hai vợ chồng.
Cố Di Gia chớp chớp mắt đầy kinh ngạc, biểu tình trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất, cô mím môi ngồi một chỗ, nhìn giống như hơi tủi thân, hốc mắt cũng đỏ.
Phong Lẫm không nói gì, anh bước tới kéo cô đứng lên rồi dẫn cô về nhà.
Cố Minh Thành thò đầu ngó thử, thấy em gái buồn đến mức sắp khóc thì theo bản năng định đi ra.
"Anh định làm gì thế?"
Trần Ngải Phương trừng anh một cái: "Đây không phải là chuyện anh có thể can thiệp."
"Nhưng mà trông Gia Gia..."
Trần Ngải Phương không nói gì mà chỉ nhìn anh, bình thường anh rất nhanh nhạy sao bây giờ lại ngốc nghếch như vậy?
Cô ấy nói: "Không lẽ anh không nhận ra là tình cảm của đoàn trưởng Phong và Gia Gia có vấn đề à? Ồn ào như thế cũng tốt, có vấn đề gì thì giải quyết cho nhanh."
Cố Minh Thành vẫn chưa hiểu: "Có chuyện gì được chứ? Trông lão Phong rất bình thường."
"Người ta có chuyện gì cũng sẽ không kể với anh." Trần Ngải Phương nói lại một câu rồi đuổi anh ấy đi tưới nước cho rau trong vườn, để cho anh ấy khỏi can thiệp vào chuyện này.
Về tới nhà, Cố Di Gia lập tức trèo lên giường, giấu mình vào trong chăn, từ chối giao tiếp với người khác.
Phong Lẫm ngồi trước giường yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu anh mới mở miệng nói: "Gia Gia, chỉ còn mười ngày nữa, em cố gắng mười ngày nữa là được rồi." Anh nhẹ nhàng nói: "Anh rất lo lắng cho sức khỏe của em, mỗi lần em bị bệnh, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh..."
Lần đầu tiên, anh nói những lời nói dịu dàng như thế này trước mặt cô, đương nhiên là anh ấy vẫn chưa quen, chỉ nói được hai câu đã dừng lại.
Cố Di Gia nằm trong chăn đợi một lúc cũng không thấy anh nói gì tiếp, bèn vội vàng kéo chăn ra trừng mắt nhìn anh, đợi đến khi nhìn thấy ý cười trong mắt anh thì cô lại hơi xấu hổ.
Kỳ thật cô biết bản thân cố ý gây sự.
Nhưng chuyện giữa vợ chồng thì cô có cố tình gây sự thì làm sao, nếu không biết hờn giận, chỉ tôn trọng nhau như khách, thì tình cảm cũng dần dần phai nhạt.