Chương 604: Tìm Việc 1
Chương 604: Tìm Việc 1
Chương 604: Tìm Việc 1
Mưa xuân kéo dài liên tục trong vài ngày, khiến mặt đất bị ướt nhẹp, nhìn chỗ nào cũng thấy những vũng nước nhỏ lầy lội. Vì vậy, khi mọi người đi ra ngoài đều phải mang thêm ủng đi mưa.
Cố Di Gia cũng đã không đi tập thể dục buổi sáng được mấy ngày, mỗi ngày cô đều ngủ thẳng giấc rồi tự tỉnh dậy.
Đúng là quá sung sướng!
Nhưng mà chờ đến khi mưa xuân đã tạnh, cô lại bắt đầu chạy thể dục buổi sáng.
Phong Lẫm nói: "Ngày mai trùng hợp là ngày nghỉ của anh, anh chạy thể dục buổi sáng chung với em."
"Được!" Cố Di Gia trả lời rất dứt khoát, chỉ cần không bắt cô phải dậy chạy thể dục buổi sáng vào lúc tiếng kèn vang thì cô vẫn có thể chấp nhận.
Tám giờ sáng hôm sau, Cố Di Gia tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn, cô thay quần áo rồi cùng đi ra ngoài chạy thể dục buổi sáng với Phong Lẫm.
Lúc ngày, trời đã sáng trưng, có rất nhiều người đi lại trong khu nhà tập thể, đa số đều là những người tranh thủ thời tiết buổi sáng đẹp nên ra cửa đi dạo hoặc tụ tập tám chuyện với những người hàng xóm.
Lúc bọn họ nhìn thấy hai người đang chạy thể dục buổi sáng thì đều ngạc nhiên nhìn sang, có nhiều người còn lên tiếng chào rồi hỏi thăm bọn họ đang làm gì.
"Em đang chạy thể dục buổi sáng để rèn luyện thân thể ạ." Cố Di Gia cười khanh khách nói: "Bác sĩ bảo chạy bộ buổi sáng tốt cho sức khỏe, có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Không biết có phải bác sĩ nói hay không nhưng người nào vận động nhiều thì cơ thể quả thật sẽ khỏe mạnh hơn.
Tất cả mọi người đều đồng tình với lời này. Nhưng mà ngoại trừ những người quân nhân có tính kỷ luật cao ra thì những người bình thường hiếm khi kiên trì được, càng không cần nhắc đến những người nhà này. Công việc và việc nhà hàng ngày đã làm cho bọn họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, làm sao còn có thời gian thoải mái rèn luyện thân thể, ngày nghỉ mọi người đều chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Cố Di Gia cười nói: "Bình thường em hay ngồi vẽ tranh, không vận động nhiều nên không tốt cho sức khỏe, đoàn trưởng Phong bảo em phải chạy thể dục buổi sáng mỗi ngày, vận động nhiều hơn để tăng sức đề kháng."
Nghe cô nói vậy, mọi người đều nhìn về phía đoàn trưởng Phong đang chạy bên cạnh, bọn họ cũng không sợ khuôn mặt lạnh nhạt của anh mà đều khen anh là người biết thương vợ.
Cố Di Gia không phải loại con gái hay xấu hổ, có khen đến mấy cô cũng không đỏ mặt, cô cười tủm tỉm đồng ý rồi tạm biệt mọi người, tiếp tục chạy về phía trước.
Những chị gái nhìn thấy bóng dáng hai người đi cạnh nhau thì cảm thấy rất hâm mộ.
"Chỉ có mấy vợ chồng trẻ mới kết hôn còn chưa có con thì mới làm mấy chuyện như vậy, tình cảm vợ chồng lúc tân hôn rất tốt, làm chuyện gì cũng muốn có đôi có cặp."
"Đúng rồi, nếu chồng của tôi mà chịu chăm sóc tôi như đoàn trưởng Phong thì tôi cũng tình nguyện đi chạy bộ lúc sáng sớm."
"Xí, cho dù là lúc mới kết hôn thì lão chồng nhà tôi cũng không chịu đi chạy chung với tôi đâu, cùng lắm thì đi chợ mua đồ với tôi mà thôi, nhiều hơn đừng hòng..."
"Đoàn trưởng Phong nhìn hung dữ, bộ dáng khó sống chung, không ngờ sau khi kết hôn lại thương vợ như vậy, biết sớm thì lúc trước tôi đã tích cực giới thiệu em gái của tôi cho cậu ấy rồi."
Người đàn ông biết thương vợ có ai mà không thích chứ, trong khu nhà tập thể này, mọi người có thể nhìn thấy được ai thương yêu vợ mình nhất.
Mà người đàn ông thương yêu vợ cũng được mọi người rất hoan nghênh, hiện tại ấn tượng của mọi người với đoàn trưởng Phong đã thay đổi hoàn toàn, từ một người sĩ quan quân đội lạnh lùng đã biến thành người đàn ông tốt biết thương yêu vợ.
Câu này vừa nói ra, những chị gái xung quanh đã cười nhạo người nói chuyện.
"Chị dâu Ngô, mặc dù em gái của chị có xinh đẹp như tiên nữ thì chỉ sợ cũng không đến lượt em chị đâu, có không biết bao nhiêu lãnh đạo để ý đến chuyện này."
"Đúng rồi, nếu đoàn trưởng Phong không muốn, những người lãnh đạo có muốn giới thiệu cũng vô ích."
Chị dâu Ngô cảm thấy không vui: "Sao có thể nói vậy? Em gái tôi rất xinh đẹp, biết đâu khi đoàn trưởng Phong nhìn thấy lại thích?"
"Xinh đẹp cỡ nào? Có đẹp như Gia Gia không?" Có một chị dâu khác hỏi.
Chị dâu Ngô bị nghẹn họng, mặc dù chị ta có muốn nhận xét trái lương tâm thì cũng không có cách nào nói em gái của mình đẹp hơn vợ của đoàn trưởng Phong được.
Đúng lúc này, Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong đã chạy tới ven đường, cô thấy mấy chị dâu còn đang ngồi tán gẫu dưới bóng cây.
Cố Di Gia cười với mọi người rồi từ từ đi chậm lại, cuối cùng cô mới thở hổn hển rồi đi bộ thong thả, điều chỉnh lại nhịp điệu hơi thở.
Lúc này, ánh nắng đã lên cao, khuôn mặt tươi cười của cô sáng bừng dưới ánh mặt trời làm cho mấy chị dâu không nhịn được cười theo.