Chương 658: Không Vui Vẻ 4
Chương 658: Không Vui Vẻ 4
Chương 658: Không Vui Vẻ 4
Chính ủy Mã thấy Mã Xuân Hoa đưa tay lên thì sắc mặt không tốt lắm: "Xuân Hoa, Tam Hoa vẫn còn nhỏ đấy, sao em lại muốn đánh con bé thế? Còn nữa, chuyện hôm nay đúng thật là do em sai, lập tức đi xin lỗi người ta với anh ngay!"
"Cái gì?" Mã Xuân Hoa nghi ngờ mình nghe nhầm: "Em đi xin lỗi sao? Em đi đâu xin lỗi đây?"
Chính ủy Mã đáp: "Đi xin lỗi Gia Gia!"
Mã Xuân Hoa quay đầu từ chối ngay: "Em không đi! Có đánh chết thì em cũng không đi xin lỗi cô ta, em cũng đâu làm gì sai, em tuyệt đối sẽ không xin lỗi một người khinh thường mình!"
Chính ủy Mã nhíu mày lại, anh ấy không muốn nổi giận với người nhà, nhưng rõ ràng hành động của Mã Xuân Hoa đã sai, cho dù là công hay tư thì cũng không thể để cô ta cứ như vậy được.
"Nếu như em không đi xin lỗi thì ngày mai hãy về quê đi, đừng ở lại đây nữa!"
Mã Xuân Hoa sững sờ, không dám tin nhìn anh ấy, ấm ức hỏi lại: "Anh cả, anh muốn vì một người ngoài đuổi em về quê có đúng không? Anh, anh là anh cả của em đấy..."
Chính ủy Mã cũng lười giải thích thêm, chỉ nói một câu: "Không đi xin lỗi thì ngày mai anh sẽ cho người đưa em ra trạm xe lửa!"
Mã Xuân Hoa bật khóc ngay, khóc một cách vô cùng đau lòng, cô ta nhào thẳng lên giường, khóc hu hu.
"Anh cả, anh không còn thương em nữa! Em là em gái anh đấy... Hic hic hic, anh lại vì một người ngoài mà đuổi em về quê..."
Chính ủy Mã nghe cô ta khóc thì đau đầu, nhưng vẫn không thay đổi ý kiến của mình.
Chuyện này đúng thật là Xuân Hoa không đúng, hơn nữa lần này cô ta đã chọc giận cả hai đoàn trưởng cùng một lúc. Cố Di Gia không phải là một cô gái bình thường, phía sau cô ấy còn có hai đoàn trưởng nữa đấy.
Nghĩ đến cảnh tượng khi bà cụ Tiền chọc giận Cố Di Gia vào năm ngoái, lúc đó bà ta đã bị doanh trưởng Tiền cưỡng ép đưa về quê ngay.
Bác gái Mã nghe con gái mình khóc thành như vậy thì cuối cùng cũng không đành lòng: "Con trai à, con xem..."
Bà ta định nói hay là bỏ qua đi, để đích thân con trai đi xin lỗi là được, không cần con gái đi đâu, nhưng sau đó đã nghe thấy con trai bà ta nói: "Mẹ, mẹ biết không, trước đây trong khu nhà tập thể có một bà lão cũng khoảng tuổi mẹ, bà ta cũng gây chuyện với Gia Gia y hệt Xuân Hoa vậy, nói gì mà mê tín phong kiến, cuối cùng bị đưa đi rồi đấy. Có lẽ hai người không muốn bị đưa đi giống vậy đâu nhỉ?"
Bác gái Mã sững sờ: "Nhưng bọn mẹ cũng đâu gây ra chuyện mê tín phong kiến gì..."
Bà ta cũng không ngốc như đứa con gái mình. Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Di Gia đó một người anh là đoàn trường, gả cho một người chồng cũng là đoàn trưởng, nếu như hai đoàn trưởng đó tức giận lên, muốn cho người đưa con gái bà ta về quê thì họ nên về hay không về đây?
Đương nhiên bác gái Mã vẫn hơi lo lắng, bà ta sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình.
Con trai lớn chính là người có tiền đồ nhất trong cả nhà họ Mã họ, bà ta còn mong con trai mình có thể tiếp tục làm việc trong bộ đội, mỗi tháng gửi tiền về cho họ nữa kìa.
"Được tôi, để mẹ đi khuyên con bé." Bác gái Mã nói với chỉnh ủy Mã: "Đứa em gái này của con được nuông chiều nên sinh hư, nhưng tính tình của nó vẫn rất tốt, không phải là người thích làm theo ý mình đâu."
Bà ta lo lắng chính ủy Mã có thành kiến với con gái mình, lỡ như không giới thiệu đối tượng cho con bé nữa thì không hay lắm, vì thế đã tranh thủ thời cơ nói thay cho con gái, tránh để tình cảm hai anh em phai nhạt đi.
Lúc bác gái Mã bước vào phòng khuyên thì chính ủy Mã đã dắt Tam Hoa ra phòng khách ngồi.
Hai chân mày anh ấy vẫn nhíu lại, rõ ràng là tâm trạng không được tốt lắm.
Chu Hồng Anh đưa Nhị Hoa bước từ trong phòng ra, thấy anh ấy như vậy thì cũng không nói gì, đưa Nhị Hoa vào nhà bếp nấu cơm.
Kể từ lúc bác gái Mã đến khu nhà tập thể thì chính ủy Mã rất ít khi vào nhà bếp nấu cơm.
Chủ yếu là mỗi lần anh ấy nấu thì bác gái Mã đều nói đây không phải là chuyện mà đàn ông nên làm, sau đó lại trách mắng Chu Hồng Anh, nói cô ấy là người đàn bà lười biếng, làm ầm đến mức khiến chính ủy Mã không biết làm thế nào.
Chu Hồng Anh nhẫn nhịn chịu đựng quen rồi nên cũng không phản bác gì, chỉ yên lặng vào nhà bếp nấu cơm thôi.
Nghe thấy âm thanh vang lên từ nhà bếp, chính ủy Mã liếc nhìn qua đó, thấy Chu Hồng Anh đang dắt theo Nhị Hoa bận rộn trong nhà bếp thì không biết tại sao trong lòng lại thấy không thoải mái.
Rõ ràng anh ấy không thích làm việc nhà, nấu cơm, tất cả đều là do con bé Bảo Hoa ép thôi, nhưng bây giờ chuyện đã không cần anh ấy làm nữa thì anh ấy lại cảm thấy không được tự nhiên, cứ luôn muốn vào đó để làm chút việc.
Anh ấy thầm thở dài, đột nhiên anh ấy phát hiện khi mẹ và em gái mình đến đây thì hình như anh ấy không hề thấy vui vẻ như trong tưởng tượng!