Chương 659: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 1
Chương 659: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 1
Chương 659: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 1
Lúc chính ủy Mã đang ngạc nhiên đến nỗi thất thần thì cảm thấy quần áo của mình bị ai đó kéo giật giật xuống.
Anh ấy cúi đầu nhìn cô con gái út đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình.
"Tam Hoa, có chuyện gì hả con?" Chính ủy Mã hỏi.
Hàng lông mày của Tam Hoa nhíu lại, không mấy vui vẻ nói: "Cha, vì sao cô út muốn đẩy dì Gia Gia? Vô duyên vô cớ xô đẩy người khác là không đúng!!"
Chính ủy Mã sững người, sau đó cười gật đầu nói: "Đúng vậy, cô út con làm như vậy là không đúng, cho nên cha muốn cô út con đi xin lỗi cô Gia Gia."
Trong lòng anh ấy thầm cảm thán, ngay cả con gái anh ấy còn hiểu được đạo lý này, Xuân Hoa là người lớn sao lại không hiểu cơ chứ? Rõ ràng, trong ký ức của anh ấy, lúc em gái lớn bằng như Tam Hoa cũng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn biết nghe lời cơ mà?
Vẻ mặt Tam Hoa vẫn rất rối rắm, rầu rĩ có, tức giận có, còn có cả khó chịu nữa.
Cô bé nhỏ giọng nói: "Cha, cô Gia Gia tốt như thế, tại sao cô út lại không thích dì Gia Gia vậy? Cô nói dì Gia Gia không may quần áo là xem thường cô, còn không chịu xin lỗi..." Cô bé cắn môi: "Nhưng con cảm thấy dì Gia Gia sẽ không xem thường người khác đâu?"
Tuy Tam Hoa còn nhỏ tuổi nhưng có nhiều chuyện cô bé đã có thể hiểu được, thầy cô giáo trong trường cũng có dạy rằng hành vi xem thường người khác là không đúng. Nhưng cô bé cảm thấy Cố Di Gia không phải là người như thế, ngược lại, cô bé cảm thấy, cô Gia Gia tôn trọng tất cả mọi người, nhìn thấy có bà cụ ngã ở ven đường thì sẽ đi tới đỡ một chút.
Trong khu nhà tập thể có những đứa nhỏ ăn mặc rách rưới, nhìn khá bẩn thỉu, nhưng trước nay cô Gia Gia đều không ghét bỏ. Nếu cô thấy, không chỉ dẫn bọn nhỏ về nhà, múc nước rửa mặt cho bọn nhỏ, còn rót nước cho bọn nhỏ uống, còn cho bọn nhỏ kẹo nữa...
Dì Gia Gia như thế sao lại có thể xem thường người khác được chứ?
Nghe cô bé nói như thế, vẻ mặt chính ủy Mã vô cùng phức tạp.
Thật ra trong lòng anh ấy cũng hiểu rõ, không phải Xuân Hoa không hiểu đạo lý đó, mà là cô ta chỉ muốn tin tưởng vào những gì cô ta nhìn thấy, tin tưởng cảm giác của chính cô ta, chẳng thèm nghe những gì người khác nói.
Chính là điển hình của việc không nhìn thấy chỗ tốt của người khác.
Cũng không biết bác gái Mã khuyên nhủ thế nào, dù sao khoảng chừng mười phút sau, rốt cuộc Mã Xuân Hoa cũng chịu ra ngoài.
Hốc mắt cô ta đỏ hồng, trên mặt vẫn còn vẻ không cam lòng, nhưng cũng không cuồng loạn giống như lúc nãy, xem ra đã bình tĩnh hơn nhiều.
Mã Xuân Hoa nói: "Anh cả, em đi xin lỗi với anh."
Chính ủy Mã nghe em gái nói thế thì vô cùng vui mừng, anh ấy nói: "Thế này mới đúng chứ! Xuân Hoa, nếu em đã làm sai thì nên tỏ rõ thái độ của mình, chân thành xin lỗi, cố chấp ương ngạnh là không đúng, như thế đối với ai cũng không tốt cả."
Nếu như sau này Xuân Hoa thật sự lấy chồng ở đây thì nói không chừng cô ta phải ở chung với mọi người trong khu nhà tập thể này, suy cho cùng làm loạn quá cũng không có điểm nào tốt với cô ta.
Chính ủy Mã cảm thấy mặc dù tính tình em gái không tốt như trong tưởng tượng của anh ấy, nhưng đây vẫn là em gái ruột của anh ấy, anh ấy vẫn hy vọng cô ta sống tốt.
Lúc này, hai người đi thẳng tới nhà đoàn trưởng Phong.
Xin lỗi thì nên làm càng sớm càng tốt, kéo dài càng lâu thì càng không có thành ý, đạo lý đó chính ủy Mã vẫn hiểu.
Bất kể kết quả thế nào, bọn họ cũng phải cho thấy rõ thái độ của mình.
Trong phòng, Phong Lẫm và Cố Di Gia đang ăn cơm tối.
Cố Di Gia nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu nhìn ra, không biết giờ này lại còn có ai tới nữa.
Phong Lẫm nhìn cô, nói: "Em ăn đi, anh ra ngoài xem một chút."
Cố Di Gia ừ một tiếng, nhưng vẫn ló đầu ra dò xét, muốn xem thử là ai tới.
Phong Lẫm mở cửa, lúc nhìn thấy bên ngoài là hai anh em chính ủy Mã, vẻ mặt anh lạnh đi.
Mặc dù chính ủy Mã không phải cộng sự làm việc chung với anh, nhưng mọi người làm chung trong một trụ sở, gia đình cũng đều sinh sống trong khu nhà tập thể, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, anh ấy vẫn hiểu con người Phong Lẫm một chút.
Chính ủy Mã nhận thấy sự thay đổi trên mặt Phong Lẫm, trong lòng thầm kêu khổ.
Quả nhiên, đoàn trưởng Phong rất tức giận về chuyện Xuân Hoa đẩy Cố Di Gia, đương nhiên là việc này cũng không thể trách đoàn trưởng Phong tức giận được, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận mà thôi.
Nói cho cùng, việc này vẫn là do Xuân Hoa không đúng.