Chương 660: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 2
Chương 660: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 2
Chương 660: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 2
Chính ủy Mã là người có thể nhún nhường, anh ấy ngại ngùng nói: "Lão Phong, tôi vừa mới nghe được chuyện hôm nay, là Xuân Hoa không đúng, tôi dẫn con bé tới xin lỗi Gia Gia."
Sau đó anh ấy hỏi: "Gia Gia đâu rồi? Cô ấy có nhà không?"
Ánh mắt Phong Lẫm chuyển từ người chính ủy Mã qua Mã Xuân Hoa, làm như không thấy cô ta vừa giật mình, lạnh lùng nói: "Cô ấy đang ăn cơm ở trong."
Sau đó, anh lùi về sau một chút, nói: "Mọi người vào trong đi."
Chính ủy Mã thấy anh xoay người đi vào trong nhà thì nhanh chóng đẩy em gái, ra hiệu cho cô ta đi vào.
"Em ngốc ra đấy làm gì? Nhanh đi vào xin lỗi đi!" Anh ấy hơi vội vàng, sợ cô ta đổi ý.
Lúc này Mã Xuân Hoa mới hoàn hồn, cô ta thấp thỏm đi theo anh trai vào trong, nhưng đôi mắt lại nhịn không được dán lên bóng dáng cao lớn đang đi đằng trước, cô ta cắn môi, trong lòng có chút không cam tâm.
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp đoàn trưởng Phong, nhưng anh còn trẻ như thế, vóc dáng đẹp như vậy, lại còn là đoàn trưởng...
Làm gì có ai không muốn gả cho người đàn ông như vậy chứ?
Mã Xuân Hoa không muốn gả cho một người đàn ông bình thường không có bản lĩnh gì, nếu không thì cô ta cũng không tới bộ đội.
Trước kia, khi còn ở trong thôn, mặc dù có rất nhiều người bởi vì nhà cô ta có điều kiện tốt mà muốn cưới cô ta, trong đó còn có không ít người là thanh niên tri thức. Nhưng cô ta không coi trọng mấy người này, cô ta không thích mấy anh nông dân suốt ngày chỉ biết trồng trọt làm việc nhà nông, cũng không thích những thanh niên tri thức vai không thể gánh, tay không thể khiêng. Ai biết khi nào thì những thanh niên tri thức đó mới được về lại thành phố, lỡ như cả đời đều ở lại nông thôn thì sao, cô ta chẳng muốn ở lại nông thôn làm việc chút nào, ngày nào cũng mệt gần chết lại còn phải giang nắng cho bị đen đi nữa chứ?
Mã Xuân Hoa cũng giống như rất nhiều nông dân khác, đều muốn được tới thành phố, muốn trở thành người thành phố, được ăn lương thực hàng hóa.
Trong thành phố cũng có những người vì nhà cô ta có điều kiện tốt mà muốn lấy cô ta, nhưng những người này nếu không phải vẻ ngoài khó coi thì là cơ thể có vấn đề, cô ta không ưa bọn họ.
Mãi đến khi cô ta nghe bác gái Mã nói muốn tới bộ đội thăm người thân thì cô ta bắt đầu có suy nghĩ tới bộ đội tìm chồng.
Đoàn trưởng của thôn bên cạnh đã lớn tuổi như thế rồi, còn có tới năm đứa con mà vẫn có rất nhiều cô gái trẻ tranh nhau gả qua. Nếu cô ta tới bộ đội, chỗ này chắc chắn sẽ có nhiều đoàn trưởng hơn, điều kiện cũng tốt hơn nhiều, nói không chừng cô ta có thể gả cho người càng tốt hơn nữa.
Cho nên cô ta tới đây, cũng mang theo yêu cầu tìm chồng của mình tới.
Mã Xuân Hoa nhịn không được lại liếc nhìn đoàn trưởng Phong. Mấy ngày gần đây, anh cả giới thiệu cho cô ta không ít người, nhưng điều kiện cũng chỉ như thế, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là đại đội trưởng, nếu trẻ tuổi hơn một chút thì lại không có tư cách theo quân.
Nếu như gả đi rồi không thể theo quân thì cô ta gả đi làm gì chứ?
Nhìn tới nhìn lui, người duy nhất có thể thỏa mãn điều kiện của cô ta chỉ có đoàn trưởng Phong.
Nhưng ai mà ngờ anh đã kết hôn rồi.
Chính điểm này khiến cô ta càng bất mãn với Cố Di Gia hơn, nếu đoàn trưởng Phong vẫn còn chưa kết hôn thì tốt rồi...
Cố Di Gia ở trong phòng thấy bọn họ đi vào thì hơi kinh ngạc, cô lễ phép đứng dậy tiếp đón bọn họ.
Chính ủy Mã vừa vào trong đã nói: "Gia Gia, chuyện hôm nay là Xuân Hoa không đúng, con bé tới nói lời xin lỗi với em, sau này nó tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như này nữa."
Dù trong lòng Mã Xuân Hoa không tình nguyện nên chỉ có thể bất đắc dĩ nói xin lỗi: "Xin lỗi đồng chí Cố, hôm nay tâm tình tôi không tốt nên có hơi xúc động một chút, xin cô tha thứ cho..."
Lúc Mã Xuân Hoa nói tới hai chữ "tha thứ", trong lòng cô ta nôn ọe tới chết luôn.
Cô ta nôn ọe muốn chết còn Cố Di Gia cũng cảm thấy rất buồn nôn.
"Không cần xin lỗi đâu, dù sao nhìn chị có vẻ cũng chẳng thành tâm chút nào. Cố Di Gia hơi ngưỡng cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Không phải cô ta nói cô xem thường cô ta sao? Vậy để cô cho cô ta nhìn xem cái gì gọi là xem thường.
Cố Di Gia cũng là người được người nhà yêu thương cưng chiều từ bé tới lớn, từ nhỏ tính tình đã nóng nảy. Sau khi xuyên qua thế giới này, bởi vì vấn đề sức khỏe nên cô cần kiềm chế vì sức khỏe, không thể quá kích động, nếu không cơ thể sẽ không chịu nỗi.
Vì thế mới cho người khác ảo giác rằng cô là người điềm đạm, hòa khí, đối xử với ai cũng khôn khéo, tri kỷ.
Nhưng đó thật sự chỉ là ảo giác khi họ chưa thấy tính cách thật của cô thôi, nếu gặp phải, cô có thể để người ta biết cô nóng tính tới cỡ nào, khó chịu tới cỡ nào.
Đoàn trưởng Phong hiểu rõ điều này.
Cho nên lúc này, khi thấy cô hất cằm lên nói những lời như thế, đương nhiên là anh không hề thấy bất ngờ.