Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 661: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 3

Chương 661: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 3 Chương 661: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 3 Chương 661: Lấy Anh Là Chuyện Đúng Nhất Em Từng Làm 3
Chính ủy Mã sững người, thầm nghĩ trong lòng, Gia Gia không phải rất ngoan ngoãn sao, sao miệng lưỡi lại đột nhiên sắc bén tới thế?

Mã Xuân Hoa trợn to mắt, sau đó vô cùng tức giận.

Nếu không phải mẹ cô ta khuyên hết lời, nói đây không phải thôn của bọn họ, bọn họ ở đây không có chút căn cơ nào, tạm thời phải nhượng bộ mấy phần thì cô ta có thể nhảy dựng lên, xắn tay áo mà đánh nhau với Cố Di Gia rồi.

Trước kia khi còn ở trong thôn, cô ta cũng đã đánh nhau với không ít cô gái mà cô ta thấy chướng mắt.

"Sao cô có thể nói như vậy hả?" Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Tôi đã tới xin lỗi, cô thế mà lại..."

Cố Di Gia nghẹn giọng nói: "Chị nói xin lỗi thì tôi phải tha thứ cho chị sao? Làm gì có đạo lý như thế? Chị là ai chứ? Vô duyên vô cớ chạy tới nhất quyết bắt tôi phải may quần áo cho chị, không may cho chị thì chị lập tức đẩy tôi... Hửm, chị là chúa đất ở đây à? Hay là chị cảm thấy khắp thiên hạ này đều là mẹ của chị, phải theo ý chị? Tôi không có sinh được đứa con gái nào lớn như chị vậy đâu?"

Phong Lẫm: "..." Khụ!

Chính ủy Mã: "..." Trời ạ, cái miệng này ăn nói giỏi thật, hóa ra Bảo Hoa giống cô!

Mã Xuân Hoa bị cô mắng tới suýt nữa là tức tới tắt thở.

Cô nói cái gì chứ? Cô nói cái gì hả? A a a...

Chính ủy Mã mở to hai mắt nhìn, không ngờ miệng lưỡi Cố Di Gia giống Bảo Hoa như thế, có thể mắng chết người.

Cố Di Gia khư khư một mực không buông tha cho Mã Xuân Hoa, cô nhìn cô ta dò xét từ trên xuống dưới: "Chị xem chị ăn tới thành Thổ Phì Viên* như thế này, vừa nhìn đã biết ăn được uống được, có thể thấy thường ngày ăn không ít đâu nhỉ? Chị biết khẩu phần lương thực chị ăn là đến từ đâu không? Là của chị dâu và mấy cháu gái của chị đó, bọn họ phải bớt ăn bớt mặc, gửi phần của họ về nhà cho mấy người ăn mới có thể để chị ăn tới nỗi thành Thổ Phì Viên như này!"

*土肥圆: Thổ Phì Viên: ngôn ngữ mạng ý chỉ người đó vừa béo vừa ngu ngốc

Mã Xuân Hoa tức giận tới muốn ngất luôn, cô ta la lớn: "Ai là Thổ Phì Viên hả?"

Mặc dù thời đại này không có từ "Thổ Phì Viên", nhưng tiếng Trung uyên thâm vô cùng, người khác nghe được cũng rất dễ lý giải ý nghĩa của nó.

Ngay cả hai người đàn ông trong phòng bây giờ cũng quay qua nhìn Mã Xuân Hoa, sau đó lặng lẽ gật đầu, từ Thổ Phì Viên này hình như giải thích rất tốt.

Chính ủy Mã vừa gật đầu xong, trực giác cảm thấy không đúng lắm.

Chỉ có Mã Xuân Hoa là bị chọc giận tức chết luôn rồi, Cố Di Gia dám nói cô ta quê. Từ sau khi tới khu nhà tập thể, cô ta phát hiện những quân tẩu này đều ăn mặc rất đẹp, là một kiểu phong thái không thể diễn tả được, càng khiến cô ta hệt như cô gái quê mùa tới từ nông thôn.

Càng như thế cô ta càng không chấp nhận? Không dễ dàng tha thứ cho người khác nói cô ta béo.

"Cô dám, tôi muốn..."

Mã Xuân Hoa quên mất ý định ban đầu khi tới đây, cô ta nhào tới muốn đánh cô, nhưng bị chính ủy Mã nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy.

Vẻ mặt Phong Lẫm lạnh lùng, anh chắn ở trước mặt Cố Di Gia, lạnh lùng nói: "Nếu hai người muốn tới để đánh nhau thì đi đi, đừng tới nhà chúng tôi!"

Chính ủy Mã vội vàng nói: "Lão Phong, cậu hiểu lầm rồi! Xuân Hoa, mau xin lỗi đi!"

"Em không xin lỗi..." Mã Xuân Hoa thét chói tai: "Cô ta nói em quê mùa, nói em là Thổ Phì Viên... Anh cả, cô ta mắng em, cô ta xem thường em!"

Chính ủy Mã dùng sức túm chặt lấy cô ta, không cho cô ta nhào tới chỗ Cố Di Gia, rồi anh ấy nói với cô: "Gia Gia, em có thể..."

Cố Di Gia ở sau lưng Phong Lẫm ló đầu ra, hừ một tiếng, ngang ngược nói: "Không thể! Em lớn tới từng này rồi vẫn còn chưa bị ai đối xử như thế đâu. Anh nhìn dáng vẻ chị ta đi, giống như hận không thể đánh em vậy, em đang lo lắng liệu sau này đi trên đường có bị chị ta lao ra đánh hay không đây!"

Chính ủy Mã nhìn em gái anh ấy, quả nhiên thấy vẻ mặt cô ta vô cùng dữ tợn, gương mặt ăn tới tròn quay đều là vẻ căm thù, dáng vẻ như muốn đánh chết người ta.

"Xuân Hoa." Anh ấy gọi cô ta một tiếng.

Mã Xuân Hoa tức giận tới mức nói: "Anh cả, anh nhìn cô ta đi, cô ta nói em..."

"Đủ rồi!" Chính ủy Mã hét lớn một tiếng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Mã Xuân Hoa bị anh ấy làm cho giật nảy mình, nhìn dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng cô ta ít nhiều gì cũng thấy sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được mà òa khóc một tiếng, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Mọi người: "..."
Bình Luận (0)
Comment