Chương 668: Đến Nhà Xuất Bản 1
Chương 668: Đến Nhà Xuất Bản 1
Chương 668: Đến Nhà Xuất Bản 1
Sau khi rời khỏi nhà của đoàn trưởng Du, Cố Di Gia và Phong Lẫm đi bộ đến nhà của anh trai và chị dâu.
"Anh Lẫm, ngày mai anh sẽ cùng em đi thành phố chơi thật sao?" Hai mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh hỏi.
Phong Lẫm gật đầu, ừm một tiếng.
Cố Di Gia lập tức vui vẻ, vui vẻ bổ nhào vào anh.
Bây giờ trời đã tối, xung quanh tối đen như mực, cũng không có ai, vì vậy cô lấy hết dũng khí bổ nhào vào lồng ngực của anh, cố gắng ôm chặt anh.
Khóe miệng Phong Lẫm hiện lên ý cười, cúi thấp đầu xoa xoa cô, trong lòng trở nên dịu dàng hơn.
Trước đây nghe cô nói khi anh không có ở đây, Phương Mỹ Di đã rủ vợ của anh đi thành phố, khi đến đó có thể sống ở kí túc xá của nhà xuất bản.
Chỉ cần nghĩ đến việc khi đó Phương Mỹ Di sẽ ôm vợ của anh ngủ, trong lòng đoàn trưởng Phong lập tức cảm thấy khó chịu. Như vậy thì vậy không bằng anh cùng cô đi thành phố, khi đó anh sẽ ôm vợ của mình ngủ.
Đoàn trưởng Phong không nói cho cô ấy biết cái suy nghĩ nhỏ nhoi này, hơn nữa cũng không tiện nói.
Hai người đến nhà của Cố Minh Thành, vừa mới vào cửa, thì nhìn thấy Bảo Hoa bổ nhào về phía cô như một cơn gió, ôm lấy eo của Cố Di Gia.
"Cô út, cô không sao chứ?" Cô bé ngẩng mặt, vô cùng lo lắng hỏi.
Cố Di Gia có chút buồn cười: "Là sao chứ? Cô có thể có chuyện gì sao?"
Cố Minh Thành, Trần Ngải Phương, Bảo Sơn ở trong phòng nhìn ra, đều cảm thấy khó hiểu.
Bảo Hoa ồn ào nói: "Con vừa nghe Chu Vệ Tinh nói rồi, hôm nay có một cô rất xấu đẩy cô, suýt nữa thì cô bị đẩy ngã rồi."
"Gì chứ?!!!"
Ngay lập tức, người trong phòng đều kích động.
Trong đó, người phản ứng dữ dội nhất chính là Cố Minh Thành, sắc mặt của anh ấy vô cùng đáng sợ, vội vàng chạy tới kéo em gái mình kiểm tra, lo lắng hỏi: "Gia Gia, em không sao chứ?"
Em gái của anh ấy mỏng manh như thủy tinh, làm sao anh ấy có thể yên tâm được?
Trần Ngải Phương cau mày quan sát cô ấy, biểu tình rất khó coi, khuôn mặt của Bảo Sơn cũng rất căng thẳng, cau mày giống như mẹ của cậu bé.
Cố Di Gia có chút bất lực, biết rõ anh trai và chị dâu sẽ phản ứng như vậy. Cô vẫn tưởng rằng anh trai và chị dâu hôm nay đều ở trong nhà bận bóc măng, nên tin tức sẽ không truyền đến tai của bọn họ.
Không nghĩ tới rằng cậu bé Chu Vệ Tinh này lại nhiệt tình chạy đi nói cho bọn họ biết.
Chắc trách lúc đó Chu Vệ Tinh lại chạy nhanh như vậy.
"Em thật sự không sao..."
Cố Di Gia đành phải giải thích lại lần nữa, đồng thời cũng nói chuyện chính ủy Mã đã đưa Mã Xuân Hoa đến xin lỗi rồi.
Tuy cô không thích Mã Xuân Hoa, cũng cảm thấy chính ủy Mã là người mù quáng, nhưng chính ủy Mã và anh trai của cô là cộng sự, Cố Di Gia không muốn khiến cho mối quan hệ của hai người đó trở nên tệ đi, điều đó không tốt cho công việc của anh trai cô.
Cố Minh Thành vẫn rất tức giận: "Lão Mã sao có thể có đứa em như vậy?"
Nếu không phải đối phương là phụ nữ, anh ấy đã muốn đi giáo huấn tỷ thí với đối phương một trận, nhưng không có cách nào để tỷ thí với em gái của lão Mã, thôi thì tỷ thí với lão Mã cũng được vậy.
Cố Minh Thành đã nghĩ xong ngày mai lúc đi làm làm thế nào để tỷ thí với lão Mã rồi.
Thế nhưng Trần Ngải Phương lại khá bình tĩnh, tuy cô ấy cũng rất tức giận, nhưng Mã Xuân Hoa không làm bị thương Cố Di Gia, thêm nữa chính ủy Mã cũng hạ mình rồi, không nên làm như vậy.
Cô ấy nói: "Gia Gia, sau này tránh xa Mã Xuân Hoa chút." Không ngờ rằng, sau đó cô ấy lại cười lạnh một tiếng: "Tính khí cô ta như vậy, muốn tìm người yêu trong quân đội cũng không dễ dàng gì."
Cô ấy sẽ không làm gì, chỉ là khi Mã Xuân Hoa đi xem mắt, cô ấy sẽ cho người đi nói với đằng nam về "chiến công vĩ đại" của Mã Xuân Hoa, đến lúc đó xem đằng nam sẽ phản ứng gì, đương nhiên sẽ chẳng thèm để ý đến cô ta nữa. .
Cố Di Gia hoàn toàn không biết anh trai và chị dâu đang nghĩ gì, còn cười nói: "Em đã chửi chị ta rồi, chị ta cho rằng chị ta là ai chứ, xin lỗi thì em sẽ chấp nhận sao? Với lại còn xin lỗi kiểu không cam tâm tình nguyện, xem ra chị ta không có thành ý... Nếu không vì thể diện của chính ủy Mã, em đã đuổi chị ta ra khỏi cửa rồi."
Sau đó, cô nói với vẻ nghi hoặc: "Mã Xuân Hoa này cũng kỳ quái, có vẻ như lần đầu tiên gặp mặt, chị ta đã có thái độ thù địch với em."
Mắt của cô không bị mù, làm sao không thấy được bộ dạng bĩu môi đáng ghét của Mã Xuân Hoa.
Sau này lúc gọi cô đến để giúp chuyển đồ, rõ ràng chính là cố ý, giống như rất muốn nhìn thấy bộ dạng của cô giúp cô ta chuyển đồ vậy.