Chương 669: Đến Nhà Xuất Bản 2
Chương 669: Đến Nhà Xuất Bản 2
Chương 669: Đến Nhà Xuất Bản 2
Cố Di Gia thấy khó hiểu, thái độ của mình tuy có chút lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức đắc tội với ai? Dẫu sao là người xa lạ vừa mới gặp, ai sẽ nhiệt tình giúp đỡ ngay chứ?
Trần Ngải Phương thấy cô không hiểu, an ủi nói: "Để ý nhiều đến cô ta như vậy làm gì? Ngàn người ngàn mặt, ai ai đều sẽ có những suy nghĩ không giống nhau, chúng ta lại không phải là tiền, không có cách nào khiến tất cả bọn họ thích mình được."
Cố Minh Thành gật đầu: "Vợ anh nói đúng đấy, người không thích mình, chúng ta cũng đừng lại gần."
Trong lòng đã nảy sinh một vài suy nghĩ, vẫn là để lão Mã đưa mẹ già và em gái của anh ấy về quê, nếu như vẫn ở khu nhà tập thể này thì sẽ ảnh hưởng đến sự hòa hợp ở đây.
Nói xong chuyện này, Cố Di Gia nhắc đến chuyện ngày mai cô phải đi thành phố chơi với Phong Lẫm.
"Không tính ngày hôm nay, đoàn trưởng Phong lần này có ba ngày nghỉ, anh ấy phải đi cùng em đến thành phố chơi." Cố Di Gia vui vẻ nói: "Thật ra tiện thể lần này em muốn đến nhà xuất bản một chuyến, cần phải bàn bạc một số chuyện."
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phương Mỹ Di bảo cô đi thành phố.
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương nghe xong không nói gì, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận một chút.
Vấn đề trị an hiện nay không tốt, cho dù ở trong thành phố cũng không được lơ là, nếu Cố Di Gia một mình đi thành phố thì bọn họ còn lo lắng, nhưng có Phong Lẫm đi cùng thì không sao.
Cố Di Gia cười tít mắt hỏi: "Anh chị có cần em mua giúp cái gì không?"
Bảo Hoa nhanh nhẹn chạy đến: "Cô út, con muốn mua cuốn truyện tranh mới nhất, dì mang nó về cho con nhé!"
"Mua truyện tranh gì chứ!" Trần Ngải Phương cốc lên đều cô bé: "Lãng phí tiền!"
Bảo Hoa bĩu môi, tủi thân nhìn Cố Di Gia.
Cố Di Gia đâu có nỡ lòng, vội vàng nói: "Chị dâu à, chị yên tâm, nhà xuất bản sẽ tặng em cuốn truyện tranh, không cần phải mua đâu ạ, cho Bảo Hoa vài cuốn cũng không sao."
Lúc này, Bảo Hoa mới vui vẻ.
"Còn Bảo Sơn? Có muốn mua gì không?" Cố Di Gia hỏi Bảo Sơn.
Bảo Sơn suy nghĩ một chút: "Cô út, con muốn một vài cuốn sách liên quan đến khoa học mà cô nói, nếu như không có thì cô có thể tìm cho con một vài cuốn sách toán học, vật lý, hóa học gì đó ạ, dù sao cũng tùy vào cô ạ."
Cậu bé sớm đã học xong sách trung học cơ sở, hiện tại đang học sách trung học phổ thông, đương nhiên những cuốn sách này là do cô út để lại.
Hiện tại, cậu bé muốn xem một vài cuốn sách chuyên sâu hơn.
Cố Di Gia gật đầu, cô luôn hướng dẫn việc học của Bảo Sơn, đương nhiên biết tình hình học tập của cậu bé, mỗi lần như thế cô đều thầm cảm thán rằng cậu bé thật sự rất hợp trên con đường nghiên cứu khoa học.
Nói không chừng nhà bọn họ sẽ có một nhà khoa học.
Đương nhiên, Cố Di Gia hy vọng Bảo Sơn có thể học nhiều một chút, sau này cống hiến cho đất nước, đất nước bọn họ rất cần những nhân tài giỏi nhiều phương diện.
Đúng lúc Bảo Sơn tốt nghiệp trung học phổ thông, kỳ thi đại học được khôi phục lại, cậu bé có thể tham gia thi đại học.
Còn về Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương, không có gì cần mua, bảo cô tiết kiệm tiền, từng tiêu phung phí.
Cố Di Gia vẫn giữ thái độ cũ: "Không sao, em hiện tại có thể kiếm tiền rồi, không cần phải tiết kiệm."
Tiết kiệm cái gì chứ, kiếm tiền chính là để tiêu, đợi đến những năm 1980. đến lúc đó mới là thời kỳ hoàng kim của việc kiếm tiền, chỉ cần không ngu ngốc đều có thể kiếm tiền, không sợ không có tiền tiêu.
Hai người bọn họ Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương bất lực, nhưng trong lòng phần nào cảm động, tuy người bọn họ đang chăm sóc là em gái, nhưng luôn có chút cảm giác như được con gái thể hiện lòng hiếu thảo vậy.
Có lẽ đây chỉ là lầm tưởng thôi!
***
Ngày hôm sau khi trời vẫn chưa sáng, Phong Lẫm đã thức dậy rồi, đồng thời đánh thức Cố Di Gia dậy.
Biết hôm nay cần phải đi thành phố, tuy Cố Di Gia cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng tinh thần rất phấn khởi, tắm rửa mặc quần áo, niềm vui của chuyến đi này chính là được cùng anh ấy ra ngoài.
Lúc này bầu trời vẫn là một màu đen như mực, còn có những ngôi sao lấp lánh.
Một chiếc xe Jeep quân đội dừng ở bên đường, lúc phát hiện bọn họ đang đến, đèn xe sáng lên báo hiệu cho bọn họ.
Sau khi lên xe, Cố Di Gia phát hiện người lái xe hôm nay vẫn là Tiểu Trương, vị trí phụ xe còn có một người, Cố Di Gia nhận ra anh ấy, đó là doanh trưởng Ôn của trung đoàn 1.
Doanh trưởng Ôn là thanh niên thích cười, khuôn mặt khá giống trẻ con, trông rất trẻ, nói anh ấy mới hai mươi tuổi đầu còn có người tin.