Chương 670: Đến Nhà Xuất Bản 3
Chương 670: Đến Nhà Xuất Bản 3
Chương 670: Đến Nhà Xuất Bản 3
Lúc nhìn thấy Cố Di Gia, anh ấy cười tươi đến mức lộ ra cả hàm răng trắng tinh.
"Chào buổi sáng, chị dâu."
Cố Di Gia cũng cười đáp lại: "Chào buổi sáng, mọi người đã ăn sáng chưa?"
Tiểu Trương và doanh trưởng Ôn đều nói ăn rồi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Tiểu Trương liền lái xe, xe rời khỏi trụ sở, lái xe trên con đường núi tối tăm.
Sau khi xe chạy, Phong Lẫm lấy bánh bao mua từ nhà ăn ra, đưa cho Cố Di Gia ăn để lót dạ, sau đó đút cho cô miếng nước,
Tiểu Trương cũng đã quen, chỉ có doanh trưởng Ôn bị dáng vẻ dịu dàng của đoàn trưởng bọn họ làm cho sững sờ, lén nhìn trộm bọn họ.
Anh ấy âm thầm xoa cằm của mình, thì ra đoàn trưởng sau khi kết hôn lại có bộ dạng như này.
Sau này nếu anh ấy có vợ, nhất định sẽ học hỏi đoàn trưởng.
Ăn được một chút đồ ăn, Cố Di Gia ngáp một cái, sau đó như thường lệ dựa vào người Phong Lẫm, chìm vào giấc ngủ khi trời đất vẫn mờ tối.
Đợi đến khi cô tỉnh lại là khi bị ánh sáng rực rỡ của bình minh đánh thức.
Tay của Phong Lẫm che trước mắt của cô, ngăn cho ánh nắng không chiếu vào mắt cô.
"Anh Lẫm, đến rồi sao?"
"Vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa." Phong Lẫm cúi đầu nhìn cô: "Có còn muốn ngủ nữa không? Đến lúc đó anh sẽ gọi em?"
Cố Di Gia lắc đầu: "Không ngủ nữa, người anh cứng quá, dựa không có thoải mái."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Hai người đàn ông phía trước: "..."
Đợi đến khi vào trong thành phố, sau khi cho hai người xuống xe, Tiểu Trương nhanh chóng lái xe rời đi.
Mỗi lần chở đoàn trưởng và vợ đến thành phố, anh ấy lại thấy hơi lạ, bầu không khí giữa hai người bọn họ có cái gì đó khá lạ, thứ lỗi cho anh người đàn ông độc thân vẫn chưa cưới vợ không thể nói ra được.
Doanh trưởng Ôn nói: "Điều này chứng minh đoàn trưởng và vợ tình cảm rất mặn nồng, chẳng trách người ở khu nhà tập thể đó đều nói đoàn trưởng chúng tôi là người yêu thương vợ nhất."
Nhìn cái cách mà anh ấy cẩn thận chăm sóc cho cô ấy nhiều như vậy, người không biết sự tình còn cho rằng anh ấy đang chăm sóc cho con gái của mình.
Không, phải nói là đàn ông con trai chăm sóc con gái không cẩn thận và dốc sức như vậy, quả nhiên vợ và con gái đều không giống nhau.
**
Sau khi xuống xe, Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đến một nhà ăn quốc doanh gần đó để ăn sáng.
Bây giờ đã là chín giờ sáng rồi, nhà ăn quốc doanh không có người, phục vụ nhanh chóng mang bữa sáng ra cho bọn họ.
Cố Di Gia đột nhiên nhớ đến gì đó, nói: "Anh Lẫm, chúng ta vẫn ăn ở chỗ của bạn anh chứ?"
Chỗ cô nói chính là nhà hàng tư nhân ở trong thành phố này, năm ngoái lúc mà bọn họ đến thành phố mua đồ cưới, chính là ăn cơm tại nhà hàng tư nhân của bạn Phong Lẫm, lúc đó bọn họ còn hứa sẽ biếu kẹo cưới cho ông chủ ở đó.
Phong Lẫm hỏi: "Em muốn ăn sao? Muốn thì đi thôi."
"Đương nhiên là muốn!" Cố Di Gia gật đầu: "Nhưng chúng ta phải đi mua một ít kẹo cưới trước, đến đó sẽ biếu cho anh ấy, năm ngoái chúng ta đã nói như vậy rồi."
Phong Lẫm gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười.
Anh rất thích nói với bạn bè xung quanh của anh, muốn cho những người đó biết anh đã kết hôn.
Trước tiên bọn họ đến nhà nghỉ cất hành lý.
Nhà nghỉ lần này bọn họ ở vẫn là nhà nghỉ năm ngoái, người phụ trách đăng ký cho bọn họ vẫn là bác gái này, cũng chính là dì cả của Trang Nghi Giai.
Bà ấy vẫn nhớ Cố Di Gia và Phong Lẫm, chủ yếu là vì bọn họ trông rất xuất chúng, rất khó để người khác quên, hơn nữa bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của cháu gái bà, cho nên lại càng không thể quên được.
"Ôi, là các con đấy à!" Bác gái cười tít mắt.
Cố Di Gia cười chào hỏi: "Bác gái, lâu rồi không gặp, bác vẫn còn nhớ chúng con à?"
"Sao có thể quên được chứ! Thanh niên trẻ tuổi ưa nhìn như các con đây vô cùng hiếm gặp, bác chỉ cần nhìn một lần là nhớ luôn rồi." Bác gái cười nói: "Lúc ăn Tết, Nghi Giai về nhà mẹ đẻ có kể cho bác nghe về các con."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bác gái đã nhanh chóng làm xong thủ tục rồi đưa chìa khóa cho bọn họ.
Lần này bà ấy còn không nhìn giấy tờ mà bọn họ đưa ra, có lời của cháu gái Trang Nghi Giai, biết hai người này là quân hôn nên cũng không có gì phải lo lắng.
"Cảm ơn bác gái." Cố Di Gia cười ngọt ngào nói.
Bác gái cười ha ha, một cô gái xinh đẹp khôn khéo lại dẻo miệng, ai mà không thích, chỉ cần không phải là người có tâm lý vặn vẹo thì hầu như sẽ không ai từ chối một mỹ nhân như này.
Cất hành lý ở nhà nghỉ xong, Phong Lẫm đi tìm người bạn trong thành phố trước để mượn xe đạp.
Lần này Cố Di Gia cũng đi cùng với anh, cuối cùng cô cũng biết bạn của anh là ai.
Hóa ra là người trong trụ sở thành ủy.