Chương 688: Bị Ném Phân Lên Người 5
Chương 688: Bị Ném Phân Lên Người 5
Chương 688: Bị Ném Phân Lên Người 5
Có điều khi bọn họ quay về nhà nghỉ đã nhìn thấy Tiểu Trương và doanh trưởng Ôn chờ sẵn ở đó, Cố Di Gia không có thời gian suy nghĩ những chuyện kia nữa.
"Doanh trưởng Ôn, Tiểu Trương, lại làm phiền hai anh tới đón chúng tôi rồi." Cố Di Gia hòa nhã nói, cô hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, có muốn uống nước không.
Doanh trưởng Ôn cười nói: "Chị dâu, em và Tiểu Trương đều đã ăn rồi, cũng không khát."
Tiểu Trương liên tục gật đầu, hỏi: "Chị dâu, anh chị có nhiều hành lý không? Tôi cầm giúp hai người nhé?"
"Không cần, có đoàn trưởng Phong ở đây mà."
Hai người họ về phòng thu dọn hành lý, cũng chẳng có mấy đồ, bọn họ chỉ sắp xếp những quyển sách đã mua về trước đó gọn gàng lại rồi bỏ vào trong túi.
Phong Lẫm xách túi bạt đi xuống dưới.
Doanh trưởng Ôn chờ ở đại sảnh nhận lấy cái túi rồi bỏ nó ở cốp sau của xe.
Cố Di Gia chào tạm biệt bác cả của Trang Nghi Giai: "Bác gái, bọn cháu đi trước, mấy ngày nay cảm ơn bác đã chăm sóc."
Bác gái cười đưa cho đoàn trưởng Phong một cái túi đựng đặc sản của vùng này: "Đây là mẹ Trang Nghi Giai đặc biệt chuẩn bị cho các cháu mang về ăn, nhân tiện nhờ hai đứa đem một vài thứ về cho Trang Nghi Giai luôn."
Cố Di Gia thấy chỉ là một ít đặc sản nên cũng không từ chối: "Dạ! Làm phiền bác giúp cháu nói lời cảm ơn với mẹ của Tiểu Trang."
Sau khi chào tạm biệt bác gái, nhóm bọn họ lên xe quay về quân đội.
Khi bọn họ về tới quân đội cũng đã là chạng vạng tối.
Vừa xuống xe bọn họ đã nghe thấy thanh âm huyên náo, đồng thời còn có cả tiếng rít gào chói tai.
"... Tôi mặc kệ, nhất định phải tìm cho bằng được tên đó! A a a... Tức chết tôi rồi, rốt cuộc là ai làm! Tôi nhất định sẽ không tha cho tên đó! Dù sao tôi cũng mặc kệ, việc này xảy ra ở đây, mấy người phải chịu trách nhiệm, nếu mấy người không giúp tôi tìm thì tôi sẽ tìm lãnh đạo của mấy người để tố cáo..."
Giọng nói này nghe rất quen.
Cố Di Gia nghĩ thầm rồi quay qua thăm dò, cô thấy ngay gần cửa khu nhà tập thể, Mã Xuân Hoa đang điên cuồng lớn tiếng, gào rống thật to, mọi người xung quanh đó đều cách xa cô ta, chỉ có một chiến sĩ bị cô tóm lấy nên không tránh đi được, vẻ mặt vô cùng u ám.
Cố Di Gia hơi hoài nghi một chút, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô luôn ngửi thấy trong không khí có mùi thối khó chịu từ đâu đó thổi tới, khiến cô không thể không bịt mũi lại.
Phong Lẫm nhìn thấy người đang ồn ào là Mã Xuân Hoa thì chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này, nhưng có vẻ vợ anh lại cảm thấy rất có hứng thú, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Trương.
Tiểu Trương vô cùng lanh lẹ, lập tức chạy đi tìm người hỏi thăm tình hình.
Một lúc sau, Tiểu Trương quay về nói với bọn họ: "Nghe nói hôm nay lúc đồng chí Mã từ thị trấn về, trên đường không biết bị ai ném..." Chữ cuối cùng kia, khi cậu ấy nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Di Gia thì nuốt xuống, nói mơ hồ: "Ném mấy thứ bẩn thỉu khiến cả người cô ta đều có mùi thối. Bây giờ cô ta đang tức điên lên, muốn bộ đội tìm người đã ném ấy thứ bẩn thỉu đó lên người cô ta, nếu không thì cô ta không chịu bỏ qua."
Mặc dù cậu ấy không nói ra chữ kia nhưng mọi người ở đây đều hiểu.
Hóa ra trong không khí có mùi thối thật chứ không phải ảo giác của bọn họ.
Cố Di Gia giật mình, hành động ném... Lên người người khác thế này, nghe con nít quá, chẳng lẽ là do con nít làm sao?
Doanh trưởng Ôn nhìn thoáng qua, bởi vì khoảng cách khá xa, anh ấy không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Mã Xuân Hoa, chỉ cảm thấy bộ dạng vừa gào vừa thét của đồng chí nữ này trông giống như một con khỉ vậy.
Có điều giọng cô ta thật sự quá lớn, nếu đứng gần hơn một chút thì e rằng lỗ tai cũng sẽ bị điếc luôn.
Phong Lẫm đi ra đằng sau xe lấy hành lý, rồi nói với doanh trưởng Ôn và Tiểu Trương: "Hai cậu cũng về đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tập hợp ở sân huấn luyện."
Doanh trưởng Ôn và Tiểu Trương dạ một tiếng rồi cúi người chào anh.
Cảnh tượng bên này đã hấp dẫn những người đang xem náo nhiệt khác, có người trong đó la lên: "Ồ, Gia Gia và đoàn trưởng Phong về rồi đó à!"
Mã Xuân Hoa đang tóm lấy một chiến sĩ trẻ đứng gác nghe thế thì cứng đờ cả người, cô ta quay phắt người lại, vừa đúng tầm mắt nhìn thấy Phong Lẫm và Cố Di Gia.
Hai người họ vừa đi vào trong khu nhà tập thể vừa chào hỏi mọi người xung quanh.
Cả người Mã Xuân Hoa cứng ngắc đứng yên tại chỗ, trong lúc bất tri bất giác, cô ta buông lòng tay đang túm lấy chiến sĩ trẻ kia ra.
Cô ta hơi kinh ngạc.
Có phải bọn họ đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cô ta không?
Nghĩ như thế, cô ta vừa cảm thấy khó xử vừa thấy tức giận, còn thêm cả một chút uất ức không nói ra được. Thậm chí trong lòng cô ta còn bắt đầu nảy sinh thù hận với Cố Di Gia, hận đối phương gọn gàng xinh đẹp, vì sao lúc nào cô ta trông cũng kém cô chứ?