Chương 689: Bị Ném Phân Lên Người 6
Chương 689: Bị Ném Phân Lên Người 6
Chương 689: Bị Ném Phân Lên Người 6
Cố Di Gia không biết những việc này, nếu cô biết chẳng qua là đúng lúc cô về nhà rồi nhìn thấy chuyện như vậy, sau đó bị người ta ghi hận thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng.
Bọn họ vừa vào trong khu nhà tập thể đã thấy bác gái Mã đang vội vàng chạy tới.
Lúc bác gái Mã nhìn thấy con gái suýt nữa đã hét lên, bà ta vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng con gái bà ta sáng sớm lúc ra ngoài còn tốt lắm, khi quay về thì cả người đều dính đầy phân, thối um cả lên, cho dù bà ta là mẹ cũng cảm thấy ghét bỏ.
Mã Xuân Hoa thấy mẹ mình thì nhịn không được mà bật khóc, cô ta vừa khóc vừa nói: "Mẹ, có người ném... Vào người con. Con không muốn sống nữa! Nếu bọn họ không tìm ra người ném đồ vào con rồi trừng phạt kẻ đó, con không muốn sống nữa đâu..."
Miệng bác gái Mã giật giật, không xem những gì con gái bà ta nói là thật.
Ai cũng có khả năng không muốn sống nhưng con gái bà ta tuyệt đối sẽ không, cô ta nói như thế chẳng là vì muốn người ta tìm ra người ném đồ lên người cô ta rồi nghiêm trị đối phương mà thôi.
Tất nhiên bác gái Mã sẽ phối hợp với cô ta, bà ta tức giận túm lấy chiến sĩ trẻ còn chưa kịp lùi ra xa kia, nói: "Đồng chí, cậu nhất định phải tìm ra người độc ác kia, con gái tôi không thể khi không bị người ta ném đồ thế được!" Sau đó bà ta gào thét: "Sao lại xảy ra chuyện như này được chứ? Tôi còn cho rằng trong kỷ luật trong khu bộ đội rất nghiêm minh, sẽ không có chuyện ném phân lên người người khác, thật không ngờ..."
Chiến sĩ trẻ bị hai mẹ con bọn họ thay nhau túm lấy, lúc này đầu đầy mồ hôi, trong lòng cũng cảm thấy rất oan ức.
Nếu biết sớm hôm nay sẽ gặp phải chuyện như vậy thì cậu ấy sẽ không đổi ca với người khác, giọng hai mẹ con nhà này rất lớn, gào thét tới nỗi lỗ tai cậu ấy muốn điếc luôn.
Bác gái Mã biết cách nói chuyện hơn Mã Xuân Hoa chỉ biết lớn giọng gào nhiều. Nghe một chút ý tứ trong câu của bà ta xem, đây không phải đang chỉ trích bộ đội trị an tuần tra không tốt hay sao, đồng thời cũng ám chỉ nếu bộ đội không tìm được người ném mấy thứ bẩn thỉu đó lên người Mã Xuân Hoa thì tức là bộ đội đang bao che cho người đó...
Chiến sĩ trẻ bị bọn họ túm lấy lúc này, mũi phải ngửi mùi thối không tán đi được, tai phải chịu đứng thanh âm như sấm sét, cậu ấy cảm thấy bản thân muốn ngất đi rồi.
May là lúc này chính ủy Mã cũng chạy tới giải cứu cậu ấy.
Chính ủy Mã nhìn thấy cảnh đó cảm thấy vô cùng đau đầu, nhưng anh ấy không thể để em gái tiếp tục làm loạn, không thể để mẹ mình ngấm ngầm chỉ trích bộ đội, chỉ có thể nhanh chóng dẫn bọn họ đi thôi.
Bác gái Mã nhìn anh ấy đi tới, đang tính gào lên thì chính ủy Mã đã nhanh chóng nói: "Mẹ, mẹ dẫn Xuân Hoa về trước đi đã!"
Giọng bác gái Mã như bị chặn lại, khi nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai, trong lòng bà ta lại lộp bộp lo lắng.
Sau cùng, bác gái Mã lựa chọn nghe lời con trai. Bà ta hiểu rõ không thể làm mất lòng con trai được, cứ kéo con gái về trước đã. Có điều, ngoài miệng bà ta vẫn nói: "Thằng cả, con nhất định phải làm chủ cho em gái mới được! Xuân Hoa đang đi trên đường thì chẳng biết gặp phải tên thâm độc nào lại ném mấy thứ bẩn thỉu lên người nó, đúng là kẻ thiếu đạo đức mà..."
Mãi tới khi hai người kia đi rồi chính ủy Mã mới có thể thở phào, anh ấy nói với chiến sĩ trẻ xui xẻo kia: "Xin lỗi cậu, bọn họ có hơi kích động một chút."
Thật ra chiến sĩ trẻ cũng không để trong lòng, cậu ấy nói: "Tôi biết, bác gái và đồng chí Mã đúng là không may..."
Thật ra cậu ấy cũng khá thông cảm cho Mã Xuân Hoa.
Chính ủy Mã lại nói thêm vài câu xin lỗi rồi hỏi thăm lại chuyện vừa xảy ra.
Lúc nãy anh ấy chỉ nghe thấy mẹ và em gái mình gào thét chứ thật ra cũng không nắm rõ được đã có chuyện gì.
Chiến sĩ trẻ thuận tiện kể lại: "Thật sự thì tôi cũng không rõ lắm, đột nhiên đồng chí Mã cả người... Quay về, rồi kéo lấy tôi nói có người ném mấy thứ bẩn thỉu lên người cô ấy, kêu chúng tôi làm chủ. Cô ấy nói không rõ ràng lắm nên chúng tôi giờ vẫn mơ hồ không rõ! Chính ủy Mã đến đúng lúc lắm, anh hỏi thăm cô ấy trước một chút, hỏi rõ ràng xem cô ấy bị ném ở chỗ nào thì chúng tôi mới đi điều tra được."
Trong tâm chính ủy Mã có mấy phần bất đắc dĩ, anh ấy hơi gật nhẹ đầu rồi nói cảm ơn đồng chí trẻ.
Khi chính ủy Mã về nhà tìm em gái hỏi thăm tình hình thì những người đi xem náo nhiệt cũng về nhà của mình.
Chưa tới nửa tiếng sau, chuyện Mã Xuân Hoa bị người ta ném phân đã truyền đi khắp khu nhà tập thể, không ít người xem đây như trò cười, cũng có người đồng tình nhưng chẳng được mấy.
Có người còn hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Tôi ở khu nhà tập thể cũng đã mười năm còn chưa gặp phải chuyện thế này, sao Mã Xuân Hoa ở đây chưa tới một tháng đã bị như thế chứ? Rốt cuộc cô ta làm người thất bại tới cỡ nào vậy?"
"Nói đúng lắm, cô ta làm người đúng là thất bại mà."
"Tính tình cô ta cũng không tốt nữa, lúc nãy tôi có đi xem một chút, giọng cô ta to tới nỗi khiến tai tôi đau luôn."
"Nhưng mà bất kể chuyện này là do ai làm thì hành động đó là không đúng, hy vọng sau này sẽ không xảy ra nữa."
"Đúng thế..."