Chương 690: Bị Ném Phân Lên Người 7
Chương 690: Bị Ném Phân Lên Người 7
Chương 690: Bị Ném Phân Lên Người 7
Người lớn đứng trước cửa nhà nói chuyện với nhau, suy đoán xem việc này là do ai làm.
Lúc này, một đám trẻ con nhốn nháo chạy từ bên ngoài vào, nghe người lớn trong nhà đang bàn bạc việc này, có mấy đứa không nhịn được lộ vẻ hưng phấn.
May mà người lớn cũng không mấy bận tâm về đám nhỏ, cho nên cũng không chú ý mấy tới bọn họ.
Một đám con nít đi tới căn cứ bí mật của bọn nhỏ, Bảo Hoa nghiêm túc nói với bọn họ: "Chuyện lần này mọi người tuyệt đối không được lỡ miệng, nếu nói hớ ra ngoài, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có biết không?"
Chu Vệ Tinh hỏi: "Hậu quả thế nào?"
"Hậu quả là bị đánh nát mông!" Bảo Hoa hù dọa.
Đám con nít lập tức hoảng hốt che mông mình lại, bởi vì bọn họ cảm thấy, nếu người lớn biết được không chừng sẽ đánh nát mông bọn họ thật.
Bảo Hoa lại dặn dò thêm vài câu rồi nói mọi người về nhà.
Cuối cùng chỉ còn lại Bảo Hoa, Chu Vệ Tinh và Tam Hoa.
Bảo Hoa nhìn chằm chằm Chu Vệ Tinh: "Chu Vệ Tinh, cậu phải giữ cái miệng cậu cho tốt, đừng có nói lộ ra cái gì đó, nếu không hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng."
Chu Vệ Tinh tức giận nói: "Tớ là kiểu người không giữ được bí mật sao?"
"Đương nhiên không phải!" Bảo Hoa nói tiếp: "Bởi vì cậu là người không có bí mật gì cả, cái gì cũng có thể nói ra ngoài, lúc đó bí mật không còn là bí mật nữa."
Chu Vệ Tinh tức giận tới nỗi không muốn nhìn cô bé luôn.
Bảo Hoa lại dặn dò Tam Hoa thêm mấy câu, cô bé không lo lắng Tam Hoa mấy, Tam Hoa không giống Chu Vệ Tinh, chỉ cần chuyện mà cô bé không muốn nói thì có thể giữ mãi trong lòng.
Có điều Bảo Hoa vẫn còn hơi lo lắng cho Tam Hoa: "Cô út cậu về nhà chắc chắn sẽ rất tức giận, có khi nào tóm lấy cậu trút giận không?"
"Tớ không sợ!" Tam Hoa cười nói: "Nếu cô ấy muốn đánh tớ thì tớ sẽ chạy qua chỗ cha, cha sẽ không để tớ bị đánh đâu."
Bảo Hoa nghe xong thì miễn cưỡng nói: "Xem ra chú Mã cũng không phải người hồ đồ."
Sau đó ba đứa đeo cặp xách của mình rồi về nhà.
Bảo Hoa vừa về tới nhà đã thấy mẹ cô bé đang nói chuyện với bác gái hàng xóm, đúng lúc lại là chuyện liên quan tới Mã Xuân Hoa.
Cô bé lễ phép chào hỏi hai người họ.
Trần Ngải Phương thấy cô bé về thì hỏi: "Con đi đâu mà muộn như này mới về thế?"
"Con với Chu Vệ Tinh, Tam Hoa, Nhị Cẩu ra chỗ bàn đá làm bài tập." Bảo Hoa lau miệng nói: "Không có đi chơi ạ."
Bác gái hàng xóm khen: "Bảo Hoa ngoan quá, còn biết cùng làm bài tập chung với mọi người."
Trần Ngải Phương cứ cảm thấy có gì đó không đúng, không khỏi nhìn con gái thêm một chút.
Đối với việc của Mã Xuân Hoa, nếu ở nông thôn thì chẳng có gì kỳ lạ, người nông dân có một cách trả thù là tạt phân người khác. Nhưng đây là quân đội, cho dù thế nào cũng không nên xảy ra chuyện như vậy mới đúng, cho dù tính tính Mã Xuân Hoa rất đáng ghét, nhưng cô ta cũng chưa làm ra chuyện gì khiến người ta phải oán trách, không tới nỗi bị ném phân như thế.
Hành động đó càng giống như do đứa nhỏ nghịch ngợm nào đó làm ra hơn.
Trong lòng Trần Ngải Phương hơi nghi ngờ, cô ấy không khỏi nhớ tới buổi trưa hôm nay con gái mình chạy về nhà, hai ngày nay Chu Vệ Tinh luôn tới tìm con bé...
Còn cả việc mấy ngày trước Mã Xuân Hoa đẩy Gia Gia cũng khiến con gái cô ấy rất tức giận.
Từ nhỏ con gái cô ấy đã lập chí phải bảo vệ cô út, nếu có ai dám làm cô út tổn thương mà cô bé lại không làm cái gì đó thì thật sự có chút kỳ lạ.
Có điều, mặc dù nghi ngờ nhưng Trần Ngải Phương cũng không hỏi gì thêm.
Bảo Hoa nhìn mẹ một chút, cô bé cầm túi xách ra phòng khách thì thấy anh trai đang ngồi đó đọc sách.
Cô bé lại ngồi cùng, ghé lại lần trước mặt cậu bé hỏi: "Anh, anh lại đọc sách gì đấy? Có đẹp không, em cũng muốn xem!"
Bảo Sơn ngẩng đầu lên khỏi sách, nhìn cô bé một cái, đột nhiên hỏi: "Bảo Hoa, có phải em làm chuyện xấu gì rồi không?"
"Cái gì cơ?" Bảo Hoa vô tội nói: "Anh nói gì thế? Sao em lại làm chuyện xấu chứ? Anh có chứng cứ không?" Cô bé nói câu cuối còn vô cùng hùng hồn.
Bảo Sơn nhìn cô bé một lúc nhưng không nói gì nữa.
Đúng là cậu bé không có chứng cứ, chỉ căn cứ vào sự hiểu biết của mình về em gái, cậu bé cảm thấy có vẻ cô bé đã làm gì đó, nếu không thì sẽ không phải giả vờ ngoan ngoãn tới gần cậu bé như thế này.
Bọn nhỏ đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Cố Di Gia, đôi mắt hai anh em đồng thời sáng rực lên.
Bảo Hoa đi ra ngoài, thấy Phong Lẫm và Cố Di Gia cùng nhau đi vào thì vui mừng gọi: "Cô út, dượng út, hai người về rồi."
Bảo Sơn cũng đi theo chào hỏi hai người họ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ Phong Lẫm đang xách, không biết cô út có mua được sách mà cậu bé muốn không.
Trần Ngải Phương thấy hai người qua nhà thì cười nói: "Hai đứa về bao lâu rồi? Có mệt không?"
Câu cuối cùng này là hỏi cô em chồng.