Chương 713: Dọn Rác 6
Chương 713: Dọn Rác 6
Chương 713: Dọn Rác 6
Mã Xuân Hoa đưa gáo nước cho nó, chờ Tiểu Tráng uống xong mới gọi bác gái Mã đến uống.
Bọn họ uống nước xong rồi lại ngồi phịch xuống đó tiếp tục nghỉ ngơi, Mã Tiểu Tráng chẳng mấy chốc đã ngủ dang rộng hai tay hai chân, bác gái Mã đặt nó lên giường bên cạnh.
Bác gái Mã đấm chân của mình và nói: "Xuân Hoa à, con nghĩ sao về người đàn ông gặp hôm nay?"
Hôm nay bọn họ đến thị trấn không chỉ là đi mua đồ mà còn là đi xem mắt.
Sau khi chính ủy Mã không muốn dính dáng gì đến chuyện tìm chồng của Mã Xuân Hoa nữa thì bác gái Mã không còn cách nào khác mà chỉ có thể tự tìm đối tượng cho con gái.
Bà ta là người quen làm việc hời hợt và ra vẻ, lại thêm tài biết ăn nói, nên chẳng mấy chốc bà ta đã mở rộng được các mối quan hệ của mình trong khu nhà tập thể. Đồng thời, bà ta cũng thu thập được rất nhiều thông tin của các nam thanh niên đến tuổi ở gần đó, nếu cảm thấy ổn sẽ để con gái đi xem mắt.
Tuy không thể gả con gái vào trụ sở, nhưng gả đến nơi gần quân đội thì vẫn có thể.
Mặc dù bác gái Mã muốn con gái mình kết hôn với một sĩ quan có triển vọng như doanh trưởng Ôn, nhưng bà ta cũng biết chính ủy Mã nói đúng, con gái mình không có ưu điểm gì, người ta là sĩ quan ưu tú như vậy, sao có thể để mắt đến con gái bà ta chứ?
Không thấy rằng doanh trưởng Ôn đã bị dọa sợ đến mức nào khi nhận nhiệm vụ rời khỏi trụ sở sao?
Cho nên bà ta chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn mà đi tìm một người phù hợp hơn để con gái mau chóng được gả đi, nếu không con gái bà ta đã nhiều tuổi rồi, cũng không dễ kết hôn.
Bác gái Mã là người rất truyền thống, bà ta thấy con gái vẫn phải lập gia đình, gả đi rồi thì chính là người nhà khác.
Mã Xuân Hoa xụ mặt: "Mẹ, con cảm thấy không ổn lắm."
Cô ta đã được thấy qua những đồng chí nam có điều kiện tốt như đoàn trưởng Phong và doanh trưởng Ôn, bảo cô ta lấy những người không tốt bằng kia, chênh lệch quá lớn, điều đó khiến cô ta khó mà chấp nhận.
Nhưng bây giờ cô ta cũng không dám làm loạn, sợ bị anh cả đuổi về quê nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi xem mắt.
Nhưng mà đối tượng xem mắt kia cũng kém quá rồi, không phải sao?
Rõ ràng chỉ là một người học việc trong nhà hàng quốc doanh trên thị trấn, thậm chí còn chẳng phải là đầu bếp, vóc dáng trung bình, trông gầy gò, làm sao cô ta có thể vừa mắt?
Ngay từ đầu Mã Xuân Hoa nhìn đã không ưng rồi.
Bác gái Mã khuyên nhủ: "Con không thể chỉ nhìn vẻ ngoài của một người đàn ông, mà còn phải xem cách anh ta đối xử với con có tốt không, nếu một người đàn ông đối xử không tốt với vợ thì trông đẹp trai có ích lợi gì?"
Mã Xuân Hoa là một cô gái trẻ, vẫn đang trong độ tuổi yêu thích làm đẹp, làm sao có thể chấp nhận tạm bợ như thế được.
Cô ta thực sự nghe không nổi nữa mà buồn bực khó chịu đứng dậy, đang định về phòng thì đột nhiên nhìn thấy trong sân có một cái chậu rửa mặt bị lật úp và một đống quần áo dưới đất, đống quần áo kia trông cực kỳ quen...
Mã Xuân Hoa bịch bịch chạy tới, vơ đống quần áo kia lên bằng tay rồi nổi điên.
"Mẹ! Không ngờ chị dâu không giặt quần áo giúp con, lại còn bỏ hết quần áo của con ở đây, mẹ nhìn xem, chúng chất thành đống rồi đây này!" Cô ta hét ầm lên.
Tiếng thét này vang vọng cực kỳ chói tai, khiến những hàng xóm xung quanh đang chuẩn bị nấu cơm tối cũng không khỏi giật nảy mình mà dỏng tai lên nghe.
Cái gì? Chu Hồng Anh không giặt quần áo giúp Mã Xuân Hoa sao?
Vì sao thế?
Không đúng, Mã Xuân Hoa cũng quá lười biếng, lại còn muốn chị dâu giặt quần áo giúp mình? Cô ta không có tay không có chân sao?
Bác gái Mã bị tiếng thét chói tai của cô ta làm cho đau đầu, nhất là khi nhìn thấy Mã Tiểu Tráng bị dọa sợ đến mức tỉnh ngủ, bà ta nhanh chóng vỗ về nó, Mã Tiểu Tráng lại ngủ thiếp đi.
Bà ta mắng con gái mình một câu: "Lớn tiếng như thế làm cái gì? Dọa Tiểu Tráng rồi đấy!"
Nhưng khi bà ta nhìn thấy đống quần áo kia thì sắc mặt bà ta cũng tối sầm lại.
"Tìm đường chết hả! Con dâu cả cũng thật là, vậy mà lại làm ra chuyện như này!" Bác gái Mã kêu lên: "Con dâu cả, cô đâu rồi?"
Bà ta tưởng là Chu Hồng Anh đang ngủ trong phòng nên hét về hướng đó.
Cơn thịnh nộ của Mã Xuân Hoa bốc lên hừng hực, đột nhiên đứng phắt dậy và phóng về phía phòng ngủ chính, một cước đá tung cửa.
Vừa xông vào thì phát hiện trong phòng không có người.
Cô ta lại chạy ra và nổi giận đùng đùng nói: "Mẹ, chị dâu không có ở nhà, nhất định là sợ bị mẹ mắng nên không biết đã chạy đến chỗ nào rồi!"
Một hơi nghẹn ở ngực, không vào không ra khiến Mã Xuân Hoa nghẹn như sắp tắc thở.
Cô ta tức giận khủng khiếp, lại thêm việc đi xem mắt không suôn sẻ, những điều đó khiến cô ta vô cùng khó chịu mà trở về phòng.