Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 714: Dọn Rác 7

Chương 714: Dọn Rác 7 Chương 714: Dọn Rác 7 Chương 714: Dọn Rác 7
Chỉ là khi cô ta vừa đẩy cửa bước vào thì lại lập tức hét lên khi nhìn thấy đồ đạc trong phòng, mà tiếng thét lần này còn chói tai đến mức vô cùng thảm thiết và vang rất xa.

Hàng xóm gần đó lần lượt chạy tới thì thấy những người khác đã chạy ra ngoài, bọn họ lập tức hỏi nhau.

"Thế nào rồi? Có chuyện gì vậy? Mã Xuân Hoa kia lại sao vậy?"

"Không biết, nghe cô ta hét thảm thiết như vậy, hình như có chuyện gì sao?"

"Ấy chết, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là chúng ta không đến xem một chút đi!" Đây là sợ thiên hạ không loạn thì không vui nổi ý mà.

Chỉ là trước khi hàng xóm kịp đến xem thì Đại Hoa và Chu Hồng Anh đã trở về.

Nhìn thấy hai người, lửa giận trong lòng Mã Xuân Hoa lại phừng phực trào lên và phun về phía hai mẹ con bọn họ.

"Là các người phải không? Con nhóc chết tiệt kia, là mày, đúng chứ?" Mã Xuân Hoa nhìn thấy Đại Hoa, thì nhìn cô bé với vẻ mặt chán ghét: "Đồ đạc của tao đâu? Mày ném đi đâu rồi? Nhanh giao ra đây cho tao!"

Bác gái Mã sững sờ một lúc, vì không nhận ra Đại Hoa.

Chủ yếu là vì Đại Hoa thay đổi quá nhiều.

Như người xưa thường nói, phụ nữ có mười tám lần thay đổi*, mà sự thay đổi của Đại Hoa không chỉ vẻn vẹn mười tám lần. Từ một cô bé dưới mười tuổi trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều ở tuổi thiếu niên, làn da trắng nõn cùng dáng người cao dong dỏng, chỉ là vẫn giữ nguyên vẻ ngoài bướng bỉnh lanh lợi và vẫn có chút dáng vẻ khi còn nhỏ.

(*)Nguyên văn 女大十八变 (Nữ đại thập bát biến): thành ngữ chỉ dáng vẻ của người phụ nữ thay đổi rất nhiều trong quá trình trưởng thành.

Vì vậy, Mã Xuân Hoa nhìn một cái vẫn có thể nhận ra đây là Đại Hoa.

Nếu phải nói người Mã Xuân Hoa ghét nhất trong nhà thì đó chính là Đại Hoa.

Đại Hoa không nhẫn nhục chịu đựng như Chu Hồng Anh và Nhị Hoa. Từ nhỏ cô bé đã là một đứa trẻ bướng bỉnh và tinh ranh, ngay từ bé đã dám cãi người lớn, lại còn giở trò láu cá, khi bảo Đại Hoa làm chút chuyện thì cô bé luôn ra sức chống cự, không chịu làm và thường xuyên còn quấy phá.

Mã Xuân Hoa không biết đã chỉnh đốn Đại Hoa bao nhiêu lần và chỉnh đốn nhiều đến mức có kinh nghiệm luôn rồi.

Dù sao thì cô ta vẫn cứ chán ghét Đại Hoa, người luôn chống lại cô ta.

Năm đó, anh cả định sẽ dẫn cả mấy mẹ con cô ta cùng theo quân, nhưng cũng là Đại Hoa làm loạn quá mức khiến chính ủy Mã cuối cùng quyết định chỉ dẫn ba mẹ con đi. Chuyện này hại bọn họ ở quê không có ai hầu hạ và rất nhiều việc chỉ có thể phân nhau ra làm.

Có thể nói, Mã Xuân Hoa ghét Đại Hoa đến chết, cảm thấy bản thân trời sinh không hợp cô cháu gái ruột này.

Khi nhìn thấy Đại Hoa, cô ta lập tức biết đồ đạc của mình chắc chắn là do Đại Hoa ném đi, chỉ có con nhóc chết tiệt như Đại Hoa mới dám làm ra loại chuyện này.

Đại Hoa chắn trước mặt Chu Hồng Tú và bình tĩnh nói: "Cô út, cô nói cái gì thế? Con không biết gì cả!"

Mã Xuân Hoa phẫn nộ rống to: "Quần áo và giày trong phòng tao đều biến mất, không phải mày làm thì còn ai?"

Bác gái Mã nghe được những lời con gái nói thì không vui nói: "Đại Hoa, cháu mang đồ của cô út cháu đi đâu rồi? Không phải là lén giấu đi rồi tự mặc đấy chứ? Cháu làm vậy là sai rồi, sao cháu có thể trộm đồ của cô út cháu như thế chứ?"

Hàng xóm gần đó vểnh tai lên nghe đều cảm thấy lời này của bác gái Mã thật sự có vấn đề.

Đời thuở nhà ai mà bà nội lại cứ luôn mồm chỉ trích cháu gái mình trộm đồ không? Đây chẳng phải là muốn đóng đinh cháu gái mình lên trụ ô nhục sao?

Bác gái Mã này quả thực là một người khẩu phật tâm xà, chắc trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa.

So với cơn cuồng loạn của Mã Xuân Hoa thì Đại Hoa lại vô cùng bình tĩnh.

"Cô út, con thật sự không biết cô đang nói gì!" Giọng nói của Đại Hoa vang lên, những hàng xóm gần đó cũng nghe rõ mồn một: "Sáng hôm nay, con về đến nhà thì thấy mẹ con đang quét dọn, nên con mới bảo mẹ con đến chỗ thím Trần gói phụ bánh ú còn con dọn dẹp."

Mấy người hàng xóm gật đầu, Đại Hoa đúng là một đứa trẻ rất chịu khó, luôn giúp đỡ Chu Hồng Anh làm việc.

"Mới hơn một tháng con không về, không ngờ trong nhà lại bừa bộn như vậy, đặc biệt là phòng của con, khắp nơi đều là rác, con không thể làm gì khác hơn là dọn dẹp... Cô út, con thật sự không biết những thứ đó là của cô, con tưởng chúng là rác!"

Mã Xuân Hoa gào thét: "Sao lại là rác? Quần áo, giày và rác, mày cũng không biệt được sao?"

"Nhưng mà... Mấy quần áo đó đều có mùi chua lắm, còn mọc cả nấm, nên con tưởng là rác... Còn giày, không biết phía trên dính cái gì, cứ như là phân, bốc mùi thối đến mức không ngửi nổi, con, con tưởng cô không đi nữa..."

Mã Xuân Hoa thét lên: "Sao có thể có cứt hả? Rõ ràng tao đã giặt sạch!"
Bình Luận (0)
Comment