Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 730 - Chương 730: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 7

Chương 730: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 7 Chương 730: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 7 Chương 730: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 7
"Lão Mã, trước tiên cứ để Đại Hoa, Nhị Hoa với Tam Hoa ở nhà tôi đi." Cố Minh Thành nói: "Tôi mong lần này anh có thể xử lý mọi chuyện thỏa đáng."

Chính ủy Mã gật đầu, mệt mỏi nói: "Lão Cố, làm phiền nhà cậu rồi."

Bây giờ anh ấy không dám để ba đứa con của mình ở chung với mẹ và em dâu, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Cố Minh Thành không nói gì, vỗ vỗ vai anh ấy, đưa vợ mình và ba cô bé rời đi.

Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa không nhịn được ngoảnh lại nhìn mẹ mình, Chu Hồng Anh gắng gượng nở nụ cười, để chúng rời đi.

Cuối cùng, ba cô bé vẫn rời đi cùng vợ chồng Cố Minh Thành.

Lúc ra đến cửa, họ nhìn thấy mấy người đoàn trưởng Phong, Trần Ngải Phương bày ra mặt không nói nên lời, trừng mắt nhìn họ.

Cố Di Gia với Bảo Hoa cười nịnh nọt với cô ấy, sau đó đi đến nắm tay mấy chị em Hoa.

Cố Di Gia nắm tay Đại Hoa, đau lòng nói: "Sao cháu lại đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy?"

Bây giờ, gương mặt Đại Hoa sưng phù như cái đầu heo, khóe miệng có vết thương nên muốn cười cũng không được, chỉ có thể lắc lắc tay cô, cong cong đôi mắt, để cô nguôi giận.

Cố Di Gia thở dài, nắm tay dắt cô bé về nhà.

Sau khi về đến nhà, Cố Minh Thành với Trần Ngải Phương đi nấu cơm tiếp, Cố Di Gia kéo Đại Hoa về phòng, làm công tác tư tưởng cho cô bé.

Một cô gái mười ba tuổi, đang học lớp 7, suy nghĩ tâm trí còn non nớt, khi xảy ra chuyện gì đó không tốt, rất dễ đi vào chỗ bế tắc rồi làm ra hành động quá khích.

Cố Di Gia cũng từng ở độ tuổi này, thậm chí cô còn có không ít lịch sử đen tối khiến người nhà dở khóc dở cười.

Vậy nên cô vẫn hiểu vài phần về tâm lý các cô bé ở độ tuổi này.

Nhưng cô không ngờ rằng, ở thời đại như này, Đại Hoa lại có thể làm ra hành động tàn nhẫn như vậy.

Đại Hoa yên lặng lắng nghe, sau khi Cố Di Gia nói xong, cô bé mượn giấy bút của cô, viết trên giấy: Cháu xin lỗi, cháu sai rồi, cháu sẽ sửa!

"Có sửa thật hay không?" Cố Di Gia gõ nhẹ vào trán cô bé: "Đừng nói suông mà không làm nhé."

Đại Hoa nhanh chóng lắc đầu.

"Còn nữa, sau này dù xảy ra đi nữa, tuyệt đối không được phép tự tổn thương chính bản thân." Cố Di Gia chân thành nói: "Tổn thương bản thân để đạt được mục đích là hành động ngu xuẩn nhất."

Đại Hoa gật đầu nhưng lại không để bụng lắm.

Đây là biện pháp tốt nhất, đồng thời cũng là biện pháp duy nhất cô bé có thể làm, không còn cách nào có hiệu quả tốt hơn cả.

Cô bé không hối hận.

Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, thì cô bé vẫn sẽ làm như vậy.

Giống như năm đó, dù chỉ mới chín tuổi nhưng cô bé đã không chút do dự nhảy sông tự vẫn đe dọa những người đó, buộc bọn họ để mẹ cô bé theo quân.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, cô bé không tiếc bất cứ giá nào.

Cố Di Gia thấy cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nào ngờ cô bé lại nghe lọt tai lời mình nói.

Bọn trẻ ở độ tuổi này không dễ nghe lọt tai như vậy, có khi còn cảm thấy người lớn nói sai, không đúng ý bọn nó nữa đấy.

Sau này cô sẽ để tâm nhiều hơn vậy.

Món ăn trong tết Đoan Ngọ thực sự rất phong phú.

Vì trên mặt Đại Hoa đang bị thương nên Trần Ngải Phương đã đặc biệt làm cho cô bé món cháo gà xé không cần nhai kỹ.

Nghe lời căn dặn của cô ấy, Đại Hoa rất cảm động, nước mắt suýt nữa rơi xuống khiến Nhị Hoa với Tam Hoa lo lắng không thôi.

"Chị không sao đâu..." Đại Hoa nói không rõ: "Cháo ăn ngon quá thôi."

Nhị Hoa, Tam Hoa tin lời chị cả, nhanh chóng chấp nhận lời giải thích của chị.

Buổi tối ăn cơm xong, chính ủy Mã đến đây.

Anh ấy muốn đưa ba đứa con về nhà, đồng thời cảm ơn mấy người Cố Minh Thành luôn.

Trần Ngải Phương hỏi: "Hồng Anh có ổn không?"

"Cô ấy vẫn ổn." Chính ủy Mã thở dài, không còn tâm trí nói chuyện với họ, đưa ba đứa con rời đi.

Trên đường về, Đại Hoa đột nhiên hỏi: "Cha ơi, cha có ly hôn với mẹ không?"

Nhị Hoa với Tam Hoa cũng nhìn anh, vô thức đến gần chị cả.

Chính ủy Mã yên lặng chứng kiến hết mọi chuyện, trong lòng có chút chua xót, khẽ nói: "Không đâu! Mẹ với cha sẽ cùng nhau nuôi các con khôn lớn, không bỏ các con lại đâu."

Cuối cùng, Đại Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, chịu đựng đau đớn trên mặt, cô bé nói tiếp: "Mẹ nói nhất định phải ly hôn với cha chỉ là giận quá nên mới nói thế thôi, cha đừng ly hôn..."

Mẹ cô bé hiếm khi có dũng khí, nhưng dũng khí có thể ăn được à?
Bình Luận (0)
Comment