Chương 759: Nhận Thân 5
Chương 759: Nhận Thân 5
Chương 759: Nhận Thân 5
Sau khi đăng ký xong, cả đoàn người đi về hướng khu nhà tập thể.
Trên đường, ông cụ Doãn còn hỏi Cố Di Gia không ít vấn đề. Mọi chuyện đều liên quan đến cuộc sống của hai anh em bọn họ có tốt không, Cố Di Gia cũng chọn mấy chuyện hay để nói.
Lúc bọn họ đi tới nhà họ Cố, thì thấy Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đã dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ngoài cửa nhà nhìn quanh, lúc thấy bọn họ tới thì nhanh chóng đi tới.
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương chào hỏi mọi người.
Người nhà họ Doãn cũng cười đáp lại. Mặc dù có chút lạ lẫm, nhưng đôi bên đều có lòng, cho nên không khí giữa hai bên vẫn tính là thân thiện, hài hòa.
Ông cụ Doãn nhịn không được nắm thật chặt tay Cố Di Gia và Cố Minh Thành, dò xét hai anh em trước mặt.
Ông ấy đã điều tra ra được, hai anh em thì Cố Di Gia giống mẹ, anh trai giống cha. Nghĩ tới bọn họ là con cháu của em gái, em gái và em rể tới Hồng Kông rồi, không biết bây giờ có còn sống không, vì sao con gái của em ông ấy lại về nước...
Nghĩ tới đây ông cụ Doãn không khỏi cảm thấy buồn phiền.
Năm đó đất nước bị tàn phá, người thân ly tán, có rất nhiều cuộc chia ly không thể nào tránh được.
Nhìn dáng vẻ của ông cụ Doãn, mọi người ở đây đều có chút chua xót, hai đứa nhỏ lại càng không biết nên làm gì.
Cố Di Gia và Cố Minh Thành nhanh chóng an ủi ông ấy.
Bác trai Doãn cũng nói: "Cha, cha đừng như vậy, khiến mấy đứa nhỏ cũng sắp khóc rồi."
Ông cụ Doãn lau lau khóe mắt, nhìn dáng vẻ lo lắng của mọi người, ông ấy cũng miễn cưỡng cười một cái: "Không sao, ông chỉ hơi kích động thôi, nhìn thấy Gia Gia và Minh Thành, ông lại nghĩ tới Hinh Vân..."
Cố Minh Thành vội vàng nói: "Ông cụ Doãn, mọi người đi đường mệt mỏi rồi, trước tiên vào nhà uống ly nước đã."
Cố Di Gia cũng khuyên nhủ ông ấy, những người khác ríu rít phụ họa, sau đó tâm tình kích động của ông cụ Doãn cũng trở nên bình tĩnh hơn, cảm xúc cũng được ổn định lại.
Mọi người cùng nhau đi vào trong, Bảo Sơn và Bảo Hoa rót trà cho khách.
Dáng vẻ hai anh em ngoan ngoãn dễ thương, khiến ông cụ Doãn vô cùng yêu thích, bác gái Doãn cũng khen ngợi, khen nhiều tới mức bọn nhỏ thấy xấu hổ.
Trần Ngải Phương bưng đồ ăn đã được nấu xong lên: "Mọi người ngồi xe tới trưa hẳn là đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi trò chuyện tiếp."
Phong Lẫm và Cố Minh Thành đều giúp đỡ xuống phòng bếp dọn cơm lên.
Vì chiêu đãi khách hôm nay bọn họ làm không ít đồ ăn, bày đầy cả một bàn.
Người nhà họ Doãn thấy thế cũng hiểu bọn họ có lòng, đồng thời đây cũng là đang truyền đi một tín hiệu. Điều này chứng tỏ là bọn họ nguyện ý nhận nhà họ Doãn làm thân thích.
Doãn Kiến Thành, bác trai Doãn và bác gái Doãn đều âm thầm thở phào.
Năm đó chiến tranh loạn lạc, người thân của ông cụ đa phần đều đã chết trong chiến tranh, em gái Doãn Hinh Vân đi theo chồng tới Hồng Kông tị nạn để có thể sống sót, nhưng không ngờ sau đó lại bị mất liên lạc.
Ở trong lòng ông cụ, người thân còn sót lại là chuyện vô cùng quan trọng, mấy năm nay ông ấy cứ canh cánh trong lòng chuyện này mãi.
Bây giờ ông ấy biết được con cháu của em gái đang ở trong nước thì sao có thể không kích động chứ?
Ông cụ tự mình tới gặp bọn họ có thể thấy ông ấy coi trọng hai anh em Cố Minh Thành tới cỡ nào, tất nhiên bọn họ cũng hy vọng đối phương có thể đáp lại, không để ông cụ mất hứng.
Ông cụ Doãn cũng đã lớn tuổi rồi, không biết có thể sống được bao lâu nữa, người nhà họ Doãn đều hy vọng ông cụ có thể thuận lợi, bình an trải qua hết những năm tháng còn lại, không có gì phải nuối tiếc.
Hai anh em Cố Di Gia đột ngột xuất hiện có thể khiến ông cụ vui vẻ, tất nhiên bọn họ cũng tình nguyện nhận người thân như này.
Lúc ăn cơm cũng là lúc náo nhiệt nhất, Cố Minh Thành và Cố Di Gia thỉnh thoảng sẽ kể một vài chuyện thú vị khi bọn họ còn bé, mọi người cũng phối hợp cười theo.
Thật ra trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nếu người nhà họ Doãn đã điều tra chuyện của hai anh em ở công xã Nam Sơn thì biết ngay trước kia hai anh em đã phải trải qua chuyện gì, đặc biệt Cố Di Gia lại càng là một cô bé xui xẻo đáng thương.
Từ việc thỉnh thoảng Doãn Kiến Thành nhìn về phí Cố Di Gia với ánh mắt thương cảm là có thể nhìn ra.
Có điều đây là chuyện trước kia, tất cả mọi người đều ăn ý không nói tới.