Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760: Nhận Thân 6

Chương 760: Nhận Thân 6 Chương 760: Nhận Thân 6 Chương 760: Nhận Thân 6
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, sau đó mới tới chủ đề chính.

Ông cụ Doãn lấy từ trong túi mình ra ra một tập ảnh cũ được bảo quản vô cùng tốt, vô cùng cẩn thận sờ lên, sau đó mở nó ra.

"Đây là bà ngoại các cháu, bà ấy gọi là Doãn Hinh Vân."

Ông ấy cầm tập ảnh đưa về hướng hai anh em Cố Minh Thành.

Hai người bọn họ đồng thời nhìn vào tấm ảnh đen trắng trong tập ảnh đã được bảo quản vô cùng tốt kia. Trong tấm ảnh đen trắng đó, cô gái xinh đẹp như hoa mặc trang phục thời Dân quốc, nhìn về phía ống kính, mỉm cười.

Trần Ngải Phương ngồi bên cạnh khi nhìn thấy tấm ảnh này cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Thật sự rất giống nhau.

"Hinh Vân và Gia Gia rất giống nhau nhỉ?" Ông cụ Doãn cười ha hả nói: "Nghe nói mẹ Gia Gia và Gia Gia cũng giống nhau, bà cháu ba người đều giống nhau cả, đúng là người chung huyết thống."

Cố Minh Thành gật đầu: "Đúng là Gia Gia rất giống, cháu còn tưởng tấm ảnh đó chụp Gia Gia cơ."

Gia Gia xoa xoa mặt mình, tự kỷ nói: "Không ngờ rằng trên đời này lại có ba cô gái xinh đẹp tương tự nhau, ông trời quả nhiên rất thích tạo ra người đẹp mà."

Câu nói dí dỏm của cô khiến mọi người ở đây đều bật cười.

Ánh mắt người nhà họ Doãn nhìn Cố Di Gia rất dịu dàng, bọn họ biết cô đã từng trải qua chuyện gì, thậm chí bác sĩ đã từng kết luận cô không thể sống được bao lâu. Nhưng cô cũng không vì vậy mà suy sụp, trái lại còn hoạt bát sáng sủa, vô cùng vui vẻ.

Ngay cả Doãn Kiến Thành cũng cảm thấy cô em họ này thật thú vị, tên nhóc Phong Lẫm này đúng là có phúc mà.

Bảo Hoa chen vào, cũng nhìn hình rồi hỏi: "Đây không phải là cô út sao? Giống quá đi!"

Ông cụ Doãn đã lớn tuổi, đối xử với con cháu rất khoan dung, đặc biệt ông ấy rất thích những đứa nhỏ hoạt bát, lanh lợi. Ông ấy nghe cô bé nói thế thì xoa xoa tóc cô bé, cười ha hả nói: "Mặc dù không phải chụp cô út, nhưng chúng ta có thể dẫn cô út đi chụp mấy tấm... Sau này khi nào các cháu lên thành phố chơi, chúng ta cùng nhau đi tiệm chụp hình chụp mấy tấm giữ làm kỷ niệm, có được không?"

Tất nhiên mọi người đều nói được.

Sau khi xem hết tập ảnh xong, ông cụ Doãn nói tới chuyện năm đó.

"... Người trong nhà cũng chẳng có mấy, chỉ còn lại hai anh em ông. Mặc dù nhà họ Doãn có chút tiền bạc, nhưng ở thời kỳ đó, có tiền cũng không mua được bình an, thậm chí có khả năng còn bị chú ý tới. Em rể muốn ông cùng đi Hồng Kông tị nạn với bọn họ..."

Nói tới đây, đôi mắt đục ngầu của ông cụ Doãn trở nên ẩm ướt: "... Ông không đồng ý, cha mẹ và anh em ông đều chết trong tay kẻ thù, ông không cách nào yên tâm thoải mái rời đi, cuối cùng ông để em rể dẫn em gái đi, còn ông tham gia cách mạng..."

"Vốn dĩ ông nghĩ rằng khi đất nước ổn rồi sẽ đi tìm em gái và em rể, nhưng không ngờ rằng sau này..."

Sau này thế nào, mặc dù ông cụ không nói, nhưng mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ có thể nói rằng cuộc đời vô thường.

Trong phòng lại trở nên im lặng.

Cố Di Gia lặng lẽ rót cho ông cụ một ly nước, cô muốn nói rồi lại thôi.

Ông cụ Doãn cũng dần thôi hoài niệm, thấy thế hỏi lại: "Gia Gia, cháu muốn hỏi cái gì?"

Cố Di Gia hơi hé môi, chần chờ nói: "Ông cụ Doãn, cháu và anh trai đều muốn nhận người thân, nhưng chúng cháu sợ, lỡ như nhận nhầm thì thế nào?"

"Sao mà nhầm được chứ?" Ông cụ Doãn không vui nói: "Cháu và Minh Thành là cháu ngoại trai, cháu ngoại gái của Hinh Vân, ông không nhận nhầm đâu."

"Lỡ như thì sao?" Cố Di Gia kiên trì hỏi.

Ông cụ Doãn nói: "Cho dù là nhận nhầm, thì vẻ ngoài này của cháu cũng chứng minh bọn cháu có duyên với nhà ông, ông đây vẫn nhận các cháu."

Lời nói này có vẻ vô cùng cố chấp, có điều ông cụ Doãn chẳng cảm thấy thế, nếu như đúng là nhận sai thì cũng không sao cả, coi như có thêm một người thân mà thôi.

Cố Minh Thành là đứa nhỏ tới từ nông thôn, có thể trở thành đoàn trưởng khi còn trẻ tuổi cho thấy năng lực của anh ấy không tầm thường. Không cần phải nói tới Cố Di Gia, cô gả cho đứa nhỏ ưu tú nhất của nhà họ Phong, thân thích như thế này, nhận cũng không lỗ.

Cố Di Gia không khỏi tươi cười nói: "Vậy cũng được, vậy sau này cháu phải gọi ông là ông cậu rồi."

Ở chỗ của bọn họ, anh em của bà ngoại gọi là ông cậu, hoặc là ông đều được.

Cố Minh Thành cũng thoải mái gọi theo một tiếng: "Ông cậu."

Trần Ngải Phương và hai đứa nhỏ cũng ríu rít gọi theo.

Doãn Kiến Thành dùng cùi chỏ chọt chọt Phong Lẫm, cảm thán nói: "Phong Lẫm. không ngờ cậu lại trở thành chồng của em họ. Đúng là cuộc sống lúc nào cũng đầy bất ngờ mà!"

Phong Lẫm liếc nhìn anh ấy một cái, không nói gì.

Doãn Kiến Thành hào hứng nói: "Này, em rể họ, gọi một tiếng anh họ nghe xem nào."

Đoàn trưởng Phong nói: "Cậu có muốn chúng ta ra ngoài vung tay một chút không, rồi tôi sẽ gọi cậu là anh họ?"

Doãn Kiến Thành dứt khoát từ chối.
Bình Luận (0)
Comment