Chương 774: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 7
Chương 774: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 7
Chương 774: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 7
Cuối tháng tám, Cố Minh Thành dành ra thời gian một ngày để đưa Bảo Sơn lên thị trấn báo danh trường cấp hai.
Trần Ngải Phương vốn cũng muốn đi theo, suy cho cùng thằng bé năm nay lên cấp hai, cũng xem như là một bước ngoặt quan trọng trong đời, nhưng hai cha con đều hết lời khuyên ngăn, muốn để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Cô ấy bây giờ đang mang thai, tuy nhìn có vẻ khá ổn, còn khỏe mạnh hơn nhiều phụ nữ khác, nhưng hai cha con vẫn lo cô ấy bị mệt mỏi.
Trần Ngải Phương chỉ đành đồng ý.
Cố Di Gia quyết định đi cùng hai người, cô nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Bảo Sơn được em chỉ dạy, em không đi thì coi sao được? Đúng không?"
Bảo Sơn hỏi: "Có làm chậm trễ công việc của cô út không ạ?"
"Không đâu!"
Bảo Sơn nghe vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm rồi trao đổi với cô: "Cô út, cô thấy cháu nhảy lên lớp mười luôn được không ạ?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Phong Lẫm cũng phải quay sang nhìn.
Quyết định này của Bảo Sơn đúng là ngoài dự đoán, ngoại trừ Cố Di Gia đã chuẩn bị tinh thần từ lâu ra thì người khác đều ngạc nhiên đến há hốc mồm. Họ không bao giờ nghĩ đến việc cậu bé có thể nhảy lớp.
Trần Ngải Phương hỏi: "Bảo Sơn, con vừa báo danh đã nhảy lên lớp mười á? Nhỡ may theo không kịp các bạn thì sao?"
"Không có chuyện đấy đâu ạ." Bảo Sơn thản nhiên nói: "Mấy năm qua, cô út đã dạy con gần hết chương trình học cấp ba rồi mà."
Nếu không phải tuổi còn nhỏ thì cậu bé muốn nhảy thẳng lên cấp ba cơ.
Hai vợ chồng Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành ngây người.
Bảo Hoa không hiểu gì nhưng vẫn hiểu được rằng anh trai mình rất giỏi, bèn vỗ vỗ tay: "Anh trai giỏi quá! Có phải anh lên cấp ba học luôn được đúng không?"
"Không đâu." Bảo Sơn cười với em gái: "Trước hết anh phải làm quen với cấp hai cái đã."
"Thật à?" Trần Ngải Phương ngập ngừng hỏi Cố Di Gia: "Bảo Sơn học cấp hai được hả em?"
Cố Di Gia gật đầu, cười nói: "Bảo Sơn rất thông minh, năng lực học tập cũng rất mạnh, chương trình cấp ba thằng bé học cũng gần hết rồi."
Bảo Sơn cũng nói: "Nếu học bắt đầu từ lớp tám thì quả thật rất lãng phí thời gian."
"Đúng là vậy." Cố Di Gia đồng tình.
Nếu là vào kiếp sau, thiếu niên thiên tài như Bảo Sơn có thể vào nhóm thiên tài học, mười ba mười bốn tuổi học đại học là việc hết sức bình thường.
Tiếc là bây giờ vẫn chưa khôi phục thi đại học nên chỉ có thể chờ thôi.
Hai vợ chồng Cố Minh Thành không học hành gì nhiều, ngày trước là do không có điều kiện, Trần Ngải Phương miễn cưỡng học đến cấp hai, còn Cố Minh Thành chỉ học đến cấp một. Mãi đến sau khi vào bộ đội, khi anh ấy hiểu được tầm quan trọng của tri thức, anh ấy mới bắt đầu cố gắng tự học.
Nhưng nói đến việc học cấp ba rồi thi đại học vân vân mây mây, hai vợ chồng lại không hiểu biết nhiều bằng Cố Di Gia.
Việc học hành của hai đứa nhỏ đều do một tay Cố Di Gia phụ trách, nên họ cũng không biết khả năng của hai đứa đến đâu.
Cuối cùng Trần Ngải Phương nói: "Vậy cứ làm theo ý của Bảo Sơn đi. Đúng rồi, nói thế nghĩa là thằng bé phải làm bài thi để chứng minh nó học được lớp mười đúng không?"
Cố Minh Thành nói: "Để mai anh đưa Bảo Sơn đến trường hỏi thử xem."
Ngày hôm sau, Cố Minh Thành với Cố Di Gia cùng nhau đưa Bảo Sơn đến thị trấn nhập học.
Bắt đầu từ cuối tháng tám, các vị phụ huynh lần lượt dẫn con đến trường báo danh hoặc đăng ký, đến tháng chín là chính thức nhập học.
Hai người đến trường cấp hai ở thị trấn, phát hiện ra rằng người đến đây cũng không nhiều lắm.
Ba người đến chỗ báo danh thì gặp vài vị phụ huynh dẫn theo con, và hai thầy giáo phụ trách tiếp đón mọi người, đưa họ một mẫu đơn để họ điền thông tin vào.
Nhìn thấy ba người Cố Di Gia, một thầy giáo đưa mẫu đơn đăng ký đến.
"Để thằng bé tự điền, cha mẹ đứng một bên giúp đỡ là được rồi, có gì không hiểu cứ đến hỏi tôi."
Bảo Sơn thấy mẫu đơn đăng ký, thì nhanh chóng tự mình điền vào.
Cậu bé vẫn luôn luyện tập chữ viết, hơn nữa Cố Di Gia cũng hay rèn chữ cho cậu bé nên chữ viết của cậu bé rất ngay ngắn nắn nót, nét bút như rồng bay, cực kỳ đẹp.
Thầy giáo nhìn thoáng qua, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Học sinh có thể viết được nét chữ đẹp như này, thường rất được các thầy cô giáo yêu thích.