Chương 775: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 8
Chương 775: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 8
Chương 775: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 8
Sau khi cậu điền xong, thầy giáo đến thu nhìn thấy tên ghi trên mẫu đơn đăng ký, bèn nói: "Học trò Cố Tri Nghiên, em hãy cầm lấy mẫu đơn này rồi đến nộp phí..."
Sau đó, ông ấy nói cho họ cách nộp phí rồi đến đâu để nộp.
Sau khi thầy giáo hướng dẫn xong, Cố Di Gia nói: "Thầy giáo, đứa nhỏ nhà tôi muốn học lớp mười thì có được không?"
Thầy giáo hoảng hốt nhìn Cố Di Gia, rồi lại quay sang Cố Minh Thành với Bảo Sơn, chắc là lần đầu gặp được yêu cầu kiểu này nên thầy giáo cũng rất bối rối, cuối cùng nói: "Chuyện này phải hỏi hiệu trưởng mới được."
Sau khi hỏi được phòng làm việc của hiệu trưởng, ba người Cố Di Gia nhanh chóng đến đó.
Hiệu trưởng của trường cấp hai thị trấn là một người đàn ông trung niên nho nhã, sau khi nghe họ giải thích mục đích đến đây, quan sát Bảo Sơn một lát, cũng không từ chối yêu cầu của họ, nói: "Nếu học trò Cố muốn nhảy lớp thì phải làm bài kiểm tra, mỗi môn phải đạt được một số điểm nhất định mới học lên lớp mười được."
Nói rồi ông ấy nhìn Bảo Sơn, cười hỏi: "Học trò Cố muốn làm bài kiểm tra không?"
Bảo Sơn gật đầu, tự tin nói: "Em muốn ạ."
Hiệu trưởng không khỏi bật cười, vẻ mặt dịu dàng và cực kỳ bao dung, ông gọi chủ nhiệm khối mười đến, bảo ông ấy lấy bộ bài thi để cho cậu bé làm bài ngay tại đây luôn.
Đúng lúc hôm nay học sinh đến báo danh không đông lắm, chủ nhiệm không bận gì nhiều nên có thể trông thi được.
Chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn Bảo Sơn, cảm thấy cậu bé này không biết trời cao đất dày là gì.
Bọn họ rất ít khi gặp được học sinh muốn nhảy lớp, không gặp thì thôi chứ gặp là nhảy một lèo từ lớp tám lên lớp mười luôn. Trường hợp này quá hiếm khiến ông ấy không khỏi rầu rĩ, lấy đề thi ở đâu bây giờ?
Cuối cùng ông quyết định lấy đề thi cuối kỳ trước của khối mười đến cho cậu bé làm thử xem.
Cũng không phải là chủ nhiệm cố ý gây khó khăn cho Bảo Sơn, mà là ông ấy nghĩ rằng, nếu muốn nhảy lên lớp mười thì đề thi bao gồm cả nội dung bài học của lớp tám lớp chín này cậu bé phải làm được, như thế mới chứng minh được khả năng của cậu bé và không cần phải học các lớp trước.
Sau khi Bảo Sơn nhận được đề thi, nhìn qua một chút rồi nhanh chóng bắt tay vào làm luôn.
Mấy người chủ nhiệm, Cố Minh Thành, Cố Di Gia đứng chờ ở ngoài, đồng thời lúc nói chuyện cùng phụ huynh. Sau khi ông ấy biết được họ đến từ quân đội ở vùng lân cận, Cố Minh Thành còn là đoàn trưởng, sắc mặt chủ nhiệm trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vì thân phận của Cố Minh Thành nên lúc này chủ nhiệm không còn cảm thấy Bảo Sơn không biết trời cao đất dày là gì nữa.
Nếu không thật sự có bản lĩnh thì sao đoàn trưởng có thể để con mình tùy tiện làm bừa được chứ?
May là chủ nhiệm không biết rằng, Cố Minh Thành chẳng biết chút gì về trình độ hay khả năng của con mình cả. Anh ấy chỉ tin tưởng em gái với con trai nên mới đồng ý đưa họ đến làm bài kiểm tra, nếu ông ấy biết chắc sẽ không nói nên lời mất.
Tốc độ làm bài của Bảo Sơn rất nhanh, gần như là vừa nhìn câu hỏi một cái đã viết được ngay đáp án.
Chủ nhiệm luôn chăm chú quan sát, thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ không phải là cậu bé đang viết bừa đấy chứ, nếu không sao một đứa nhỏ có thể làm bài nhanh như vậy?
Bảo Sơn làm bài rất nhanh, chưa đến ba mươi phút đã hoàn thành xong toàn bộ đề thi.
Cậu bé nộp bài thi cho chủ nhiệm.
Chủ nhiệm: "..."
Chủ nhiệm bảo họ ngồi chờ một lát để ông ấy đi chấm bài cái đã.
Sau khi ông ấy chấm bài xong, đối chiếu hết đáp án, lập tức chết lặng trong chốc lát, phát hiện tất cả đều đúng.
Sao có thể như thế được!
Nếu không phải thằng bé làm bài dưới sự quan sát chặt chẽ thì ông ấy còn tưởng rằng cậu bé sao chép đáp án để làm bài đấy. Hơn nữa, đề thi này là ông ấy ngẫu nhiên rút ra, hẳn cũng không có thời gian xem đáp án đâu nhỉ?
Chẳng nhẽ cậu bé này là thiên tài?
Chủ nhiệm cầm bài thi đi ra, nhìn bọn họ, đầu tiên là hỏi: "Nền tảng kiến thức của đứa nhỏ này rất chắc, trước đây có phải cậu bé đã học qua chương trình cấp hai rồi đúng không?"
Cố Di Gia cười cười, ăn ngay nói thật: "Thật ra Cố Tri Nghiên nhà chúng tôi sắp học xong chương trình cấp ba luôn rồi."
Chủ nhiệm chết lặng nhìn Bảo Sơn, đứa nhỏ này thoạt nhìn chỉ chừng mười tuổi, không quá khác biệt so với mấy đứa nhỏ mười hai tuổi, chắc chắn không hề quá tuổi.
Chủ nhiệm nghĩ nghĩ, rồi lại đưa cho Bảo Sơn một bộ đề thi khác để cậu bé làm, xong xuôi thì đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Nhìn thấy ông ấy, hiệu trưởng cười nói: "Sao ông lại đến đây? Kiểm tra bên kia chưa xong à?"
Chủ nhiệm kích động nói: "Hiệu trưởng, đứa nhỏ kia làm xong tập đề thi chỉ trong chưa đầy ba mươi phút, hơn nữa còn đúng hết, là tôi tận mắt quan sát..."
"Cái gì?"
Hiệu trưởng hơi mất bình tĩnh, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra chính là: Chẳng nhẽ thằng bé là thiên tài?!!!