Chương 785: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 2
Chương 785: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 2
Chương 785: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 2
Đoàn trưởng Phong mới về nhà, quần áo trên người dính đầy mồ hôi và bụi bẩn còn có mùi mồ hôi thúi hoắc, đương nhiên là người thích sạch sẽ như cô không chịu nổi, tức giận đến nỗi trừng mắt nhìn anh.
Đoàn trưởng Phong không thèm để ý, bước nhanh qua sân rồi mới chịu thả cô xuống, đột nhiên anh chôn mặt vào sau gáy của cô, cọ mạnh mấy cái làm cho mồ hôi trên mặt đều dính lên người cô.
"Phong Lẫm!!!" Cô nổi giận gầm lên.
Mạnh Xuân Yến đang nấu cơm ở cách vách nghe được tiếng rống giận dữ này thì run tay.
Cô ấy hơi kinh ngạc. Sao có thể chứ? Gia Gia dịu dàng hiền thục như vậy mà lại tức giận? Giọng nói này nghe có vẻ như rất căm phẫn?
Chẳng lẽ đoàn trưởng Phong làm gì chọc cô à? Với lại đoàn trưởng Phong không phải là người yêu thương vợ nổi tiếng trong khu nhà tập thể sao? Sao lại chọc vợ mình tức giận?
Đoàn trưởng Phong luôn yêu thương vợ hiếm khi có chút xấu xa, nhìn thấy điệu bộ tức giận của cô còn kéo tay cô nói: "Trong nồi có nước ấm, chúng ta cùng đi tắm nhé."
Lúc nhà bọn họ nấu cơm trưa sẽ nấu luôn một nồi nước sôi, có thể nói là không thiếu nước nóng.
Cố Di Gia: "..."
Cuối cùng, Cố Di Gia vẫn bị anh kéo đi tắm, cũng làm một số chuyện gì đó ở trong phòng tắm.
Đợi đến lúc tắm xong, cô đã mệt đến mức không còn chút sức nào, chỉ có thể mặc kệ để anh dùng khăn tắm ôm về trong phòng.
Cô hầm hừ nói: "Sau này không được làm vậy, anh mà còn thế... Em, em sẽ không thèm quan tâm anh nữa!" Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh làm cho cô không thể thật sự đe dọa anh được.
Đoàn trưởng Phong cũng thoải mái đồng ý rồi lấy quần áo mặc vào giúp cô.
Cửa đóng, trong phòng hơi tối nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô. Da thịt của cô trắng đến nỗi tựa như đang phát sáng, không có chỗ nào xấu cả, tựa như cả người đều được làm bằng ngọc.
Yết hầu anh hơi chuyển động, anh cúi đầu hôn cô một cái.
Cố Di Gia nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng: "Anh không được làm gì nữa đâu đó!"
Rõ ràng trước kia anh là người lạnh nhạt và biết kiềm chế nhưng gần đây lại càng ngày càng không chịu giới hạn, làm việc cũng quá đáng. Đương nhiên cũng có một phần là do thân thể cô đã khỏe hơn nên anh cảm thấy cô có thể chịu đựng được mới không còn kiềm chế như trước.
Cố Di Gia vô thức nghĩ tới một khả năng, cô nhéo tai của đoàn trưởng Phong rồi nói: "Đoàn trưởng Phong, mỗi ngày anh bắt em rèn luyện sức khỏe thật ra là để em có thể chịu đựng được sự giày vò của anh đúng không?"
Đoàn trưởng Phong không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, sự bình tĩnh trên mặt anh cũng bay đi đâu mất.
Anh bất lực nói: "Không phải."
"Thật không?" Cô nằm trong lồng ngực anh, ghé sát tai anh thì thầm: "Nhưng mà thời gian gần đây anh càng ngày càng không biết tiết chế."
Phong Lẫm cầm bàn tay đang sờ lung tung của cô, trong lòng thở dài, anh không kiềm chế được là vì ai? Có một cô vợ luôn không sợ chết trêu chọc mình còn cố tình không tự hiểu, cho nên việc anh không thể khống chế được cũng là chuyện bình thường đúng không?
Anh nắm bàn tay này cúi đầu hôn hôn sau đó anh không nhịn được cúi người hôn cô trong lúc cô đang dùng ánh mắt trong veo nhìn mình.
Hai vợ chồng dính lấy nhau trò chuyện một lúc, đợi gần tới giờ, Phong Lẫm sợ cô bị đói nên đi nấu cơm cho cô.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi người đang làm nũng trong ngực mình.
Cô gái mềm mại trong ngực không sợ chết ghé sát tai anh nói: "Muốn ăn anh..."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Cô thấy sắc mặt nguy hiểm của đoàn trưởng Phong lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: "Sao cũng được, em không đói bụng."
Cô càng bận rộn lại càng không cảm thấy đói, giống như uống nước cũng no, chờ xong việc cô mới bắt đầu có cảm giác đói, nhưng lúc đó lại lười ăn nên chui thẳng vào trong chăn ngủ là xong.
Vì thế, đoàn trưởng Phong nghĩ rằng khi anh không ở nhà thì cô sẽ gầy đi rất nhanh.
Phong Lẫm nhíu mày, hai tay sờ sờ lưng của cô: "Em gầy đi rồi."
"Em giảm cân vào mùa hè thôi." Cô hùng hồn nói.
"Bây giờ là mùa thu." Anh cạn lời: "Đã bắt đầu tích mỡ mùa thu rồi."
Cố Di Gia cũng không thèm để ý nói: "Cuối thu nắng gắt như thế thì em thấy khó chịu vì mùa thu không được à?"
Thôi thôi thôi, vợ anh nói gì cũng đúng!
Đoàn trưởng Phong ôm cô gái đang quấn lấy mình vào trong bếp rồi nấu đồ ăn cho cô.
Anh nấu hai chén mì, một chén to và một chén nhỏ.