Chương 786: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 3
Chương 786: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 3
Chương 786: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 3
Chén mì nhỏ là của Cố Di Gia, cô ăn chậm rì rì, bị đoàn trưởng Phong nhìn chằm chằm nên cô cảm thấy rất khó nuốt. Nhưng quan trọng là mỗi lần cô dừng lại sẽ bị anh dùng đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo yên lặng nhìn chăm chú giống như đang xem xét tội phạm, ánh mắt dịu dàng tràn đầy tình cảm nồng cháy như muốn ăn thịt cô lúc ở trên giường đi đâu rồi?
"Anh xem em là tội phạm à?" Cố Di Gia cãi lại.
Đoàn trưởng Phong lại muốn thở dài: "Nếu em là tội phạm thì tốt rồi." Anh sẽ không cần quan tâm nhiều thế, cứ phải sợ cô ăn không ngon, ngủ không yên rồi bị bệnh.
Cố Di Gia nhìn anh, bày ra vẻ mặt vô tội ăn thêm mấy miếng rồi đặt đũa xuống.
Cô ghé vào người anh sử dụng chiêu có sức sát thương lớn nhất - làm nũng: "Anh Lẫm, em ăn không nổi, anh ăn giúp em nha."
Mặc dù đoàn trưởng Phong rất vui nhưng tim cứng như đá, anh cầm lấy đũa của cô rồi đút cho cô: "Ngoan, ráng ăn thêm chút."
Cố Di Gia: "..."
Cố Di Gia xém chút nữa ngửa mặt lên trời thở dài.
Mình đã muối mặt làm nũng rồi mà người đàn ông này không hề thay đổi quyết định, còn dám đút cho cô ăn số mì còn lại, không thể tha thứ.
Cuối cùng, cô vuốt bụng cảm thấy căng tức đến nỗi khó chịu.
Một bàn tay to vươn qua sờ sờ bụng cô, thấy chiếc bụng bằng phẳng hơi phình lên mới cảm thấy hài lòng.
Hiếm khi anh có thể đút cô ăn no như thế, bụng không còn xẹp lép nữa.
Cố Di Gia thầm thì: "Xoa xoa cho em với, em tức bụng khó chịu quá."
"Gần đây em ăn ít quá nên mới có thể bị tức bụng vì nửa chén mì." Phong Lẫm thở dài: "Sau này em phải ăn nhiều hơn, mỗi bữa cơm không được ăn ít hơn nửa chén mì."
Đó chỉ là một chiếc chén nhỏ bình thường, không phải bát lớn, nửa chén mì nhỏ bình thường mà cũng không ăn xong thì sức khỏe tốt sao được?
Cố Di Gia vẫn nói câu kia: "Do em giảm cân mùa hè thôi."
Mùa hè bị sụt cân, lại bận lo công việc nên chỉ cần anh không ở nhà thì cô cũng chỉ ăn đối phó, không hề để tâm.
Bên kia, nhà của phó đoàn trưởng Hà.
Nhà của phó đoàn trưởng Hà mỗi lúc tới giờ cơm đều giống như đánh giặc, lộn xộn ồn ào không chịu nổi.
Một lũ trẻ choai choai vừa vội tranh giành bánh ngô vừa chửi nhau, đứa này cản đứa kia một chút, đứa kia lại đánh lại một cái, có đứa cảm thấy oan ức thì lập tức gào to, méc cha méc mẹ.
Chỉ có mỗi em gái Tiểu Hà nhỏ tuổi nhất ngồi bên cạnh cha, các anh trai đều nhường cô bé nên cô bé không bị ảnh hưởng.
Đây là chuyện bình thường trong bữa cơm của nhà phó đoàn trưởng Hà.
Nhưng hôm nay, chị dâu Ngô lại thông báo một chuyện ngay trong bữa cơm.
"Ngày mai sau khi tan học, Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu, Tứ Ngưu và Ngũ Ngưu đều đi qua nhà của đoàn trưởng Phong, dì Gia Gia của mấy đứa sẽ dạy mấy đứa học."
Trong nháy mắt, bàn cơm còn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn chị ta, trong lòng nghĩ chắc bản thân nghe lầm rồi.
Phó đoàn trưởng Hà định thần lại, sau đó lại kinh ngạc hỏi: "Em không nói nhầm à, là nhà của đoàn trưởng Phong hả?"
Chị dâu Ngô hắng giọng nói: "Ngoại trừ vợ của đoàn trưởng Phong gọi là Gia Gia thì trong khu tập thể của chúng ta còn có ai gọi Gia Gia hả?"
Gia Gia là một cái tên rất thân mật, mọi người trong khu nhà tập thể đều thích gọi Cố Di Gia như thế, những gia đình thân thiết với nhà họ Cố như gia đình chính ủy Mã cũng gọi theo.
Ở trong khu nhà tập thể, danh xưng "Gia Gia" này chỉ thuộc về mỗi mình Cố Di Gia.
Đại Ngưu hoàn hồn, lập tức nói: "Mẹ, con không đi đâu, con chưa từng đi học mà qua đó làm gì?"
Đại Ngưu năm nay đã mười bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp tiểu học cậu không đi học nữa, dù cho phó đoàn trưởng Hà có dùng thắt lưng đánh như thế nào thì cậu vẫn nhất quyết không đi.
Cậu tự cảm thấy mình không có năng lực học tập tốt, chỉ muốn nhập ngũ nhưng chưa đủ tuổi nên không có ai nhận.
Nhị Ngưu nói theo: "Mẹ, con cũng không đi!"
Tam Ngưu, Tứ Ngưu và Ngũ Ngưu cũng nói: "Con cũng không đi!"
Chị dâu Ngô tức đến mức đập bàn: "Tụi bây có đi hay không? Tụi bây không muốn học giỏi à? Không muốn trở thành thiên tài như Bảo Sơn của nhà đoàn trưởng Cố à?"
Mấy đứa nhỏ nghe xong thì không hẹn mà cũng cười ầm lên.
Đại Ngưu vừa cười vừa nói: "Mẹ, mẹ tưởng ai cũng có thể trở thành thiên tài à? Trong khu tập thể của chúng ta chỉ có một mình Bảo Sơn là thiên tài, đó là do bản thân Bảo Sơn rất thông minh."
"Đúng!" Những đứa khác hùa theo.