Chương 791: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 8
Chương 791: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 8
Chương 791: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 8
Trong phòng, Tiền Quyên Quyên đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần còn khá tốt.
Thấy mọi người đều tới đây, cô ấy hơi kinh ngạc nên cười hỏi: "Gia Gia, Tiểu Trang, Mỹ Di, sao mọi người đều tới đây thế?"
Cố Di Gia nói: "Nghe chị dâu nói cậu sắp sinh nên mọi người tới thăm."
Trang Nghi Giai ôm chiếc bụng hơi phồng lên của mình lại nhìn cái bụng cao vút của Tiền Quyên Quyên, trong lòng hơi sợ.
Phương Mỹ Di cùng tò mò quan sát, lại sờ sờ bụng mình, cũng... Thấy hơi sợ.
Tiền Quyên Quyên là người cẩn thận, phát hiện mình hiện giờ hình như là dọa hai cô gái sợ, chỉ có Gia Gia bình tĩnh, không biết có phải do gan cô lớn hay không.
Cô ấy cười nói: "Tớ không có chuyện gì, cảm ơn mọi người đã tới thăm, mọi người đừng ở đây nữa, có chị dâu và lão La là được rồi."
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ấy sinh con nhưng cô ấy cũng hiểu được quá trình sinh sản sẽ không tốt lắm rồi dọa sợ mấy đồng chí nữ còn chưa sinh con này nên cô ấy không muốn mấy người ở lại đây.
Cố Di Gia cũng chú ý tới sắc mặt của hai người Phương Mỹ Di hơi kỳ lạ. Chỉ cần suy nghĩ chút là hiểu được lý do, cô nói thêm mấy câu với Tiền Quyên Quyên rồi vội vàng dẫn hai người đó rời khỏi.
Ra khỏi trạm y tế, hai người Phương Mỹ Di tắm mình trong ánh nắng chiều mùa thu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai người không thể diễn tả cảm giác lúc này của mình, dù sao thì ở niên đại này phụ nữ kết hôn sinh con là chuyện đương nhiên, giờ một người đã có thai một người chuẩn bị cưới nên sau này chắc chắn phải đối mặt với chuyện sinh con.
"Hai cậu đừng sợ, chỉ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ, chăm sóc cơ thể mình thật tốt thì có thai sinh con đều an toàn cả." Cố Di Gia an ủi hai người: "Chỉ cần các cậu cảm thấy không thoải mái thì đi gặp bác sĩ ngay, không được tự ý xử lý là được."
Hai người đều nhìn chằm chằm cô, không nhịn được hỏi: "Gia Gia, cậu không sợ à?"
Cố Di Gia ho nhẹ: "Kỳ thật cũng không có gì phải sợ." Dù sao cô cũng không định có con nên không cần phải sợ.
Hai người không biết chuyện này nên trái tim còn đang căng thẳng nghe được giọng nói thoải mái của cô cũng trở nên bình tâm hơn.
Cố Di Gia và Phương Mỹ Di cùng đưa Trang Nghi Giai về tới nhà.
Trang Nghi Giai cười nói: "Hai người không cần lo lắng như vậy đâu, thật ra lúc trước tớ cũng hơi sợ, nhưng hiện giờ cảm thấy cũng không có gì." Cô ấy chỉ cần bình tĩnh chút là được.
Cố Di Gia và Phương Mỹ Di đều cười, trong lòng nghĩ thầm đứa nhỏ trong bụng cô ấy cũng sắp được bốn tháng rồi ai mà dám chủ quan, đích thân đưa cô ấy về nhà sẽ tốt hơn.
Hai người ở cạnh cô ấy thêm một lúc, đợi doanh trưởng Hứa về nhà thì mới đi.
Ở góc đường, Cố Di Gia và Phương Mỹ Di phải tách ra, cô nhìn sắc mặt của Phương Mỹ Di rồi nói: "Biết trước thì không nên cho hai cậu đi xem."
Vì cô chưa từng sinh con nên không suy nghĩ chu đáo.
Phương Mỹ Di xua tay: "Không có gì đâu, là do bọn tớ tò mò nên muốn đi xem thôi, đằng nào thì sau này chúng ta cũng phải sinh con."
Nói đến đây, cô ấy lại hơi xấu hổ, dù sao chuyện sinh con không phải một mình cô là được, còn phụ thuộc vào chồng cô ấy nữa.
Sao Cố Di Gia có thể không nhận ra cô ấy đang thất thần, trong lòng âm thầm cười, cô nói lời tạm biệt với cô ấy.
Lúc tới nhà, cô mới mở cửa vào đã thấy đoàn trưởng Phong ở đây, cô nhào qua.
Đoàn trưởng Phong cũng mới về nhà, anh đang còn rửa tay rửa mặt, quần áo trên người rất bẩn, cô gái luôn thích sạch sẽ và chê quần áo anh bẩn giờ đột nhiên nhào vào người anh, anh hơi kinh ngạc kéo cô đến trước mặt hỏi.
"Sao thế em?" Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng nói dịu dàng đến mức khó tin.
Cố Di Gia ôm lấy thắt lưng của anh rồi bảo anh cúi đầu, cô tự kiễng chân đưa mặt mình cọ cọ vào cằm anh, nhõng nhẽo nói: "Quyên Quyên sắp sinh, lúc nãy em với Mỹ Di và Nghi Giai đi thăm cô ấy, hai người kia đều sợ hãi..."
Đoàn trưởng Phong nắm lấy eo cô nghe cô nói xong, cuối cùng cũng hiểu được lý do, anh sờ sờ đầu cô, trong lòng cảm thấy may mắn, may mà cô không cần phải trải qua những chuyện này nếu không cô sẽ thấy sợ hãi khủng khiếp.
Rõ ràng cô không cần phải sinh con nhưng cô vẫn bị dọa sợ.
Thật ra Cố Di Gia cũng không hiểu bản thân nghĩ như thế nào, chỉ là lúc nhìn thấy anh thì cô lại vô thức muốn tới gần anh, hấp thu cảm giác an toàn trên người anh.