Chương 794: Tân Hôn Vui Vẻ 3
Chương 794: Tân Hôn Vui Vẻ 3
Chương 794: Tân Hôn Vui Vẻ 3
Đỗ Tiểu Liên rót một ly nước ấm cho Tiền Quyên Quyên.
Cố Di Gia ngồi trước giường nhìn đứa nhỏ, thấy cô bé đã tỉnh dậy, còn chép chép miệng như đang tìm đồ ăn.
"Quyên Quyên, có phải con bé đói không?"
Đỗ Tiểu Liên đi tới nhìn một cái rồi rót một ly nước ấm, cô ấy ôm đứa nhỏ lên cẩn thận đút nước cho cô bé.
"Không cho bú à?" Cố Di Gia vô thức hỏi.
Đỗ Tiểu Liên cười nói: "Giờ chưa cần cho bú đâu, cho uống chút nước là được." Sau đó, cô ấy nói thêm: "Hiện tại, Quyên Quyên còn chưa có sữa."
Mặc dù đã sinh con, xung quanh cũng chỉ có phụ nữ nhưng Tiền Quyên Quyên vẫn đỏ mặt.
Thật ra Cố Di Gia không cảm thấy gì, cô "à" một tiếng: "Vậy Quyên Quyên cần ăn món gì cho có sữa không?"
"Chị dâu Mạnh đã đi nấu rồi." Đỗ Tiểu Liên liếc Cố Di Gia một cái, trong lòng lại không nhịn được muốn cười.
Bộ dạng của cô rõ ràng giống như tiên nữ, lẽ ra cô phải lạnh nhạt, không để ý đến chuyện thế gian mới phù hợp nhưng cô lại nói chuyện theo kiểu dân dã như vậy làm cho cô ấy cảm thấy rất thân thiết, dường như khoảng cách đã được kéo gần hơn.
Chẳng trách Quyên Quyên thích cô như thế.
Không lâu sau, doanh trưởng Tiền đưa cơm trưa tới đây.
"Anh, sao anh lại đưa cơm?" Tiền Quyên Quyên hỏi.
Doanh trưởng Tiền nói: "Chị dâu của em mệt quá nên anh bảo cô ấy ở nhà nghỉ rồi, buổi chiều cô ấy lại tới."
Tiền Quyên Quyên hơi áy náy: "Tối qua chị dâu trông em cả đêm, may mà có chị ấy ở đây."
Cố Di Gia không ở lại lâu, thăm Tiền Quyên Quyên, xác nhận tinh thần của cô ấy còn tốt thì cô cũng về nhà.
Lúc cô về tới nhà, đoàn trưởng Phong đã ăn trưa xong, anh đang ngồi trên ghế bành trong phòng khách, dựa lưng vào ghế khoanh tay nhắm mắt thư giãn.
Khi cô bước vào, anh mở to mắt nhìn sang, ánh mắt tỉnh táo, rõ ràng anh còn chưa ngủ.
Cố Di Gia nháy mắt: "Anh Lẫm, anh ngồi đây làm gì?"
"Chờ em." Phong Lâm ám chỉ.
Cố Di Gia cạn lời nói: "Chiều anh còn phải đi làm mà, sao không lên giường ngủ?"
"Không sao, ngồi đâu anh cũng ngủ được." Đoàn trưởng Phong tùy tiện trả lời làm cho cô cảm giác khó chịu, cuối cùng cô kéo anh về phòng rồi bắt anh nằm trên giường.
Chạng vạng, có rất nhiều người tới thăm Tiền Quyên Quyên và đứa bé, trạm y tế tấp nập người đến người đi, Trang Nghi Giai và Trần Ngải Phương cũng ghé qua thăm.
Mỗi lần có ai sinh con ở khu nhà tập thể thì tất cả mọi người đều đi thăm. Dù có thân hay không thì họ cũng phải tới chúc mừng một tiếng để cảm nhận một chút không khí vui mừng.
Cố Di Gia cũng chạy tới.
Một ngày cô tới đây ba lần có thể xem là rất có lòng, ngay cả hộ sĩ cũng không nhịn được nói: "Đồng chí Cố yên tâm đi, đồng chí Tiền và em bé đều khỏe mạnh."
Cố Di Gia cười nói: "Dù sao tôi cũng không có việc gì nên tới thăm thôi."
Công việc của cô khá là tự do, lúc nào làm việc cũng được.
Tiền Quyên Quyên cũng không muốn cô chạy qua chạy lại như thế, sợ cô bị mệt nên vội nói: "Lần này tớ sinh rất thuận lợi, không có việc gì đâu, bác sĩ nói ngày mai tớ có thể về nhà nghỉ rồi, Gia Gia không cần tới đây nữa."
Cố Di Gia nói: "Vậy thì ngày mai tớ đi qua nhà cậu thăm."
Tiền Quyên Quyên không nhịn được cười với cô.
Các chị dâu vây quanh đứa bé cười nói: "Đứa nhỏ này trông thật sự rất giống với Quyên Quyên."
Doanh trưởng La nghe thế thì cười ngây ngô.
Con gái giống vợ mình mới tốt, nếu giống như anh ta thì anh ta lại lo lắng xem sau này có gả con bé được hay không.
Cố Di Gia nhìn đi nhìn lại cũng không thấy đứa nhỏ này giống Tiền Quyên Quyên chỗ nào, đương nhiên cũng không giống doanh trưởng La, có thể là vì đứa bé quá nhỏ nên ngũ quan chưa phát triển.
Tóm lại, không phải do mắt của cô không tốt cho nên không thấy được đúng không?
Thăm Tiền Quyên Quyên và đứa bé xong, Cố Di Gia rời đi với các chị dâu.
Trên đường về nhà, Trần Ngải Phương nói: "Lần này Quyên Quyên sinh con gái, lần sau sinh một đứa con trai nữa, nở hoa rồi kết quả cũng khá tốt."
Cố Di Gia nói: "Con gái mới tốt, con gái nghe lời lại hiếu thảo!"
Trần Ngải Phương liếc cô, thấy cô rất thản nhiên thì cười rộ lên.
Lần sinh nở này của Tiền Quyên Quyên khá thuận lợi, hôm sau có thể rời trạm y tế về nhà nghỉ ngơi, sau đó cô ấy bắt đầu ở cữ.
Ngày thứ ba, mẹ của doanh trưởng La rốt cuộc cũng xách theo rất nhiều đồ đạc chạy đến nơi đóng quân.
Cố Di Gia xách một cái móng heo tới thăm Tiền Quyên Quyên, người mở cửa là bác gái.
Bác gái La cũng hơi cao to vạm vỡ giống như doanh trưởng La, vừa nhìn qua đã biết là hai mẹ con, nhưng tính cách của bà ấy rất hiền lành, nói chuyện thoải mái, là một bác gái có tính cách thẳng thắn.
Bà ấy nhìn thấy Cố Di Gia lập tức khen: "Cháu là đồng chí Cố đúng không? Đúng là giống như lời nói của Quyên Quyên, xinh đẹp như cô tiên vậy."
Cố Di Gia bị bà ấy khen đến mức xấu hổ: "Cháu chào bác gái, đây là món ăn lợi sữa cháu mang cho Quyên Quyên ạ."
Cô đưa cái móng heo qua.