Chương 795: Tân Hôn Vui Vẻ 4
Chương 795: Tân Hôn Vui Vẻ 4
Chương 795: Tân Hôn Vui Vẻ 4
Bác gái La cười càng tươi hơn, bà ấy cũng không từ chối mà cười ha ha nói: "Bác nghe Quyên Quyên nói đồng chí Cố rất quan tâm nó, cảm ơn cháu nhiều."
"Không có gì, cháu là bạn của Quyên Quyên mà."
Cố Di Gia trò chuyện với bác gái La vài câu rồi vào trong phòng gặp Tiền Quyên Quyên.
Tiền Quyên Quyên đang cho bé bú, Cố Di Gia lại gần nhìn thấy đứa nhỏ trong lồng ngực cô ấy tựa như một con heo nhỏ, quai hàm phập phồng lên xuống hút lấy sữa mẹ, nhìn rất đáng yêu.
Đợi đứa nhỏ ăn no, bác gái La vào phòng nói với Tiền Quyên Quyên: "Trẻ con uống sữa xong phải dựng thẳng người lên vỗ lưng ợ hơi cho nó, làm vậy thì bé mới không bị trớ sữa."
Bà ấy tự tay dạy, có vẻ rất cẩn thận.
Sau đó bác gái La lại lấy đống tã dơ của bé ra ngoài để giặt, tiện thể lấy luôn quần áo Tiền Quyên Quyên vừa thay.
Cố Di Gia nhìn thấy nói: "Quyên Quyên, xem ra bác gái La là một người mẹ chồng dễ sống chung." Ít nhất là bà ấy có vẻ rất nhiệt tình.
Tiền Quyên Quyên cười gật đầu: "Mẹ thật sự rất tốt."
Đối với cô ấy, chỉ cần không giống như mẹ cô ấy thì mẹ chồng nào cũng là tốt cả.
Cố Di Gia hỏi: "Mẹ chồng cậu không nói gì chứ?"
Ở thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, lần này Tiền Quyên Quyên sinh con gái nên cô hơi lo mẹ chồng cô ấy sẽ không vui.
"Không có." Tiền Quyên Quyên cười nói: "Cậu yên tâm đi, mẹ chồng tớ nói nở hoa trước rồi kết quả sau, mẹ chồng tớ cũng sinh chị chồng trước mới sinh lão La mà."
Cố Di Gia nghe thế cũng yên tâm.
Tính tình của Tiền Quyên Quyên quá hiền lành. Cô chỉ sợ cô ấy vừa thoát khỏi bà cụ Tiền độc ác lại gặp phải mẹ chồng cay nghiệt. Mặc dù doanh trưởng La có bảo vệ thì mẹ chồng cũng có rất nhiều biện pháp khác để hành hạ con dâu, không phải tất cả người làm con làm chồng đều có thể xử lý tốt quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu.
Những ngày tiếp theo, Cố Di Gia làm việc mệt thì lại qua đây thăm Tiền Quyên Quyên và đứa nhỏ.
Bác gái La không phải là người hoạt bát nhưng rất biết cách cư xử, ở chung với hàng xóm cũng rất tốt, bà ấy mới tới khu tập thể không được bao lâu đã hòa nhập với mọi người.
Cố Di Gia cũng nhận được đặc sản bà ấy xách từ quê tới đây.
Đảo mắt đã tới tuần cuối cùng của tháng chín, anh họ Quản cuối cùng cũng tới.
Quản Hạo Thần tới nơi đóng quân thì ở nhà của em họ là Phong Lẫm.
Phương Mỹ Di biết thời gian Quản Hạo Thần tới nơi đóng quân nên đã chờ từ sớm ở chỗ Cố Di Gia, vừa lúc nhắc lại những công việc chuẩn bị cho đám cưới trong khoảng thời gian này với Cố Di Gia.
Cố Di Gia không hề khách sao bắt cô ấy làm việc, để cho cô ấy vẽ tranh cùng cô, vừa vẽ vừa trò chuyện.
Phương Mỹ Di ngoan ngoãn giúp đỡ, miệng nói: "Trong đoạn thời gian này bận muốn điên luôn, không ngờ kết hôn lại nhiều chuyện lặt vặt như thế... Đúng rồi, ngày mai tớ còn phải đi với anh Thần tới thị trấn chụp ảnh nữa."
Cố Di Gia hỏi: "Không phải hai người đã chụp ở thủ đô rồi à?"
"Ây da, cái kia chỉ là ảnh chụp khi đi du lịch còn giờ là ảnh chụp kết hôn mà, đây là việc cần nghiêm túc."
Cố Di Gia cạn lời nhìn cô: "Cho nên hai người đi chơi chụp hình không nghiêm chỉnh à?"
Phương Mỹ Di trừng cô, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô thì cảm thấy cô quá xấu tính, vậy mà dám chọc ghẹo mình.
Cô ấy hừ một tiếng: "Đó là tự bọn tớ chụp bằng máy ảnh của mình..."
"Hai người có cả máy ảnh luôn?" Cố Di Gia quay đầu hỏi: "Máy ảnh có đắt không? Tớ cũng muốn mua một cái."
Cô chán nản tự vỗ trán một cái, cảm thấy mình sống ở thời đại này lâu quá nên đã rời xa với những khoa học công nghệ hiện đại rồi.
Thời này đã có máy ảnh, có thể chụp ảnh lưu niệm thì quá tốt.
Đời sau phát minh ra di động, mỗi người đều có một cái, di động lại có thể chụp ảnh thoải mái, từ ảnh chân dung đến ảnh phong cảnh nên không ai có thể rời khỏi di động.
Bởi vì sử dụng di động quá lâu làm cho cô quên mất máy ảnh.
Cố Di Gia cảm thấy đoàn trưởng Phong mặc quân phục đẹp trai như thế, nếu không tranh thủ chụp ảnh lưu niệm lúc còn trẻ không lẽ đợi đến khi anh già mới đi chụp à?
Phương Mỹ Di nói ra giá cả rồi bảo: "Lần này anh Thần tới chắc là cũng cầm máy ảnh tới đây, đến lúc đó tặng máy ảnh cho cậu, bọn tớ mua cái mới là được."
"Không cần tặng, để tớ tự mua."
Cô không thiếu tiền nên không cần bọn họ phải tặng.
Cho đến lúc chạng vạng, Phong Lẫm tan tầm về tiện thể đón Quản Hạo Thần qua đây.
Quản Hạo Thần đi đường mệt mỏi, trong tay còn xách theo hành lý và một cái túi da rắn lớn, đoàn trưởng Phong cũng xách theo một cái túi da rắn trong tay.
"Anh Thần!"
"Mỹ Di!"
Đôi vợ chồng sắp cưới đã chưa gặp nhau hơn một tháng, hai bên đi về phía đối phương, Phương Mỹ Di lập tức nhào vào trong ngực Quản Hạo Thần.