Chương 797: Tân Hôn Vui Vẻ 6
Chương 797: Tân Hôn Vui Vẻ 6
Chương 797: Tân Hôn Vui Vẻ 6
Cố Di Gia nhìn thấy cũng hiểu được kiểu người mà Phương Mỹ Di đang sắm vai.
Đây chính là một cô chiêu, tất cả mọi người sẽ nhường cô ấy theo bản năng. Cô đoán là có liên quan tới địa vị của sư đoàn trưởng Phương, dù sao Phương Mỹ Di cũng là con gái của sư đoàn trưởng Phương. Tuy thường ngày cô ấy vẫn hay gần gũi, bình dị, không có chút cao ngạo nào thì thân phận của cô ấy cũng khác với người ngoài.
Cho nên lúc cô ấy từ chối sẽ không có ai dám ý kiến ngay trước mặt cô ấy.
Đặc biệt chuyện này còn liên quan đến Cố Di Gia, cô ấy sẽ không làm khó Cố Di Gia.
Phương Mỹ Di lưu luyến xếp lại quần áo: "Tiếc là hôm nay kết hôn nên chỉ có thể mặc trang phục quân đội nếu không tớ rất muốn mặc váy của cậu làm!"
Cố Di Gia hiểu rất rõ tâm tình của cô ấy, sau này con gái kết hôn có ai không mặc váy cưới chứ? Nhưng ở hôn lễ ở thời này, giấc mơ của những người trẻ tuổi là được mặc trang phục quân đội khi kết hôn, đây cũng là việc rất phổ biến.
Cố Di Gia không quen biết mấy người trong phòng, nên cô trò chuyện một lúc với Phương Mỹ Di rồi rời khỏi.
Cô đi tìm chị Mỹ Hà, cô quyết định sẽ ngồi cạnh cô ấy.
Phương Mỹ Hà đang có thai, trong lúc rối ren như thế này sẽ không có ai bảo cô ấy làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ, bảo vệ đứa con trong bụng mình cho tốt là được. Phương Mỹ Hà thấy Cố Di Gia đi tới thì đẩy đĩa kẹo tới trước mặt cô: "Gia Gia, tới ăn chút đi."
Cố Di Gia lấy một nắm hạt dưa, chậm rãi vừa ăn vừa nói: "Ở đây thật sự quá náo nhiệt."
"Chứ sao nữa." Phương Mỹ Hà cũng đang cắn hạt dưa: "Đa số là tới để gặp bác cả của chị, cũng thành thói quen rồi."
Hai người ngồi cắn hạt dưa như không có việc gì liên quan tới mình, thoạt nhìn có vẻ rất thong dong. Có rất nhiều người nhìn qua đây, chủ yếu để xem Cố Di Gia, cô gái xinh đẹp như vậy ngồi bên kia như đang "phát sáng" làm cho người khác không nhịn được muốn ngắm thêm vài lần.
Đợi gần tới giờ, Cố Di Gia mới đi theo mọi người tới nhà ăn để tổ chức hôn lễ.
Người ở trong nhà ăn rất nhiều, số lượng người tham gia tiệc cưới hôm nay còn nhiều hơn cả tiệc cưới của Cố Di Gia và Phong Lẫm lúc trước.
Phương Mỹ Hà nhỏ giọng nói: "Cũng chịu thôi, bác cả của chị có rất nhiều mối quan hệ ở đây, còn các mối quan hệ của nhà họ Phong thì lại khá xa."
Cố Di Gia gật đầu.
Tiệc cưới kéo dài đến buổi chiều mới kết thúc.
Cố Di Gia và Phương Mỹ Hà ngồi tại chỗ chờ Phong Lẫm và đoàn trưởng Du xong việc tới đón hai người về nhà.
Đoàn trưởng Du đỡ Phương Mỹ Hà đang mang thai rồi chào tạm biệt hai vợ chồng: "Em dâu, cảm ơn em hôm nay luôn ở cạnh Mỹ Hà."
Anh ấy là con rể của nhà họ Phương, nhà họ Phương có tiệc cưới thì anh ấy chắc chắn phải bận trước bận sau nên không có cách nào ở cạnh vợ mình. May mà có Cố Di Gia ở cạnh làm cho anh ấy cũng yên tâm hơn chút.
Cố Di Gia cười vẫy tay với hai người sau đó về nhà với đoàn trưởng Phong.
Về đến nhà, Cố Di Gia nằm xoài xuống giường, mệt đến díp mắt.
"Kết hôn đúng là làm người khác mệt mỏi." Cô bĩu môi nói: "Mặc dù không phải là em kết hôn nhưng em là người thân thiết cũng rất mệt."
Đoàn trưởng Phong ngồi cạnh giường xoa xoa tóc cô: "Vậy em ngủ chút đi, đợi ăn tối thì anh gọi em."
Cố Di Gia dạ một tiếng, mí mắt không thể mở được nữa, chỉ chốc lát cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày thứ ba sau tiệc cưới, Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần đã mua vé tàu xong, lập tức phải quay về thủ đô.
Cố Di Gia và Trang Nghi Giai cố ý đi gặp Phương Mỹ Di.
Lúc hai người đi vào nhà của sư đoàn trưởng Phương mới phát hiện cả Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần đều ở đây, còn có người cả người nhà họ Phương, không khí trong phòng hơi buồn bã.
Thấy hai người tới đây, Phương Mỹ Di gọi cả hai một tiếng rồi dẫn hai người vào phòng nói chuyện.
"Mỹ Di, ngày mai cậu lên tàu rồi à?" Cố Di Gia hỏi: "Cậu sắp xếp hành lý xong chưa? Mấy giờ tàu chạy?"
Phương Mỹ Di nói: "Sáng mai, cha tớ đã nhờ người chở bọn tớ tới nhà ga rồi." Cô ấy nói xong đột nhiên nhào tới ôm Cố Di Gia, tay còn cầm chặt tay của Trang Nghi Giai: "Gia Gia, Nghi Giai, tớ không nỡ xa hai cậu!"
Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đều hơi đau buồn, Cố Di Gia chỉ có thể an ủi: "Không sao đâu, sang năm tớ sẽ tới tìm cậu."
Trang Nghi Giai cũng nói: "Ai biết được ngày nào đó tớ cũng tới thủ đô tìm cậu chơi đấy?"
Thật ra, cô ấy cũng không biết sau này bản thân mình có cơ hội đi thủ đô hay không, chỉ cố ý nói theo Cố Di Gia thôi.
Phương Mỹ Di lại xem là thật, vội nói: "Hứa nhé! Gia Gia, sang năm sau cậu nhất định phải đến đó, nếu cậu không tới tớ sẽ quay về dẫn cậu đi."
Cố Di Gia nghe vậy không nhịn được cười liên tục: "Cậu không sợ đoàn trưởng Phong à?"
Sắc mặt của Phương Mỹ Di cứng lại: "Không sao cả, tới lúc đó tớ sẽ lén dẫn cậu đi, không để đoàn trưởng Phong biết được." Cô ấy đảo mắt: "Nếu đoàn trưởng Phong tức giận thì bảo anh Thần đi qua cho anh ấy đánh mấy cái xả giận.
Hai người Cố Di Gia cười ra nước mắt.