Chương 798: Tân Hôn Vui Vẻ 7
Chương 798: Tân Hôn Vui Vẻ 7
Chương 798: Tân Hôn Vui Vẻ 7
Trang Nghi Giai ôm bụng mình: "Ôi, không chịu nổi, tớ sắp bị cậu chọc cười chết rồi!"
"Cẩn thận anh họ Quản nghe được sẽ tức giận đó!" Cố Di Gia buồn cười đánh cô ấy.
Phương Mỹ Di chống nạnh: "Yên tâm, anh ấy không dám giận đâu, anh ấy mà dám bực thì tớ sẽ cho anh ấy ngủ trên sàn nhà!"
Nói xong, cả ba cô gái cùng nhau cười phá lên.
Cho dù mọi chuyện ra sao, Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần cũng rời khỏi.
Trước khi hai người đi, Cố Di Gia còn đặc biệt chuẩn bị một túi da rắn nhờ Quản Hạo Thần giúp cô mang tới thủ đô đưa cho bố mẹ chồng.
Quản Hạo Thần cầm đồ, không nhịn cười được: "Hóa ra lần này anh tới đây đúng là để làm người đưa thư cho mọi người rồi."
Lúc đến, hai bác cũng chuẩn bị một cái túi da rắn nhờ anh ấy đưa tới đây, giờ anh ấy chuẩn bị về thì Cố Di Gia cũng chuẩn bị một cái túi da rắn để anh ấy cầm về cho hai bác.
Phong Lẫm nói: "Người tài năng thì nhiều việc, anh chịu khổ rồi."
Quản Hạo Thần còn có thể nói gì được nữa?
Cuối cùng, đôi vợ chồng son xách theo một đống hành lý lỉnh kỉnh bước lên chuyến tàu đi thủ đô.
Cố Di Gia tiễn đi người bạn thân đầu tiên của mình ở thế giới này nên tâm tình hơi sa sút, qua vài ngày cô vẫn buồn bã ỉu xìu.
Cho đến lễ Quốc khánh, trường học được nghỉ.
Bảo Sơn cũng đi từ thị trấn về nhà vào buổi chiều trước lễ Quốc khánh một ngày.
Một tháng không gặp, ai cũng rất nhớ cậu bé, Cố Di Gia cũng kéo đoàn trưởng Phong đi ăn chực ở nhà anh trai và chị dâu.
Lúc vào cửa, Cố Di Gia đột nhiên nghe được giọng nói cực kỳ vang dội của Bảo Hoa.
"... Anh trai, trường học của anh có nhiều sách không ạ? Có sách nào hay không? Em cũng muốn đọc!"
Bảo Sơn nói: "Đều là một ít sách phổ cập giáo dục khoa học, không có truyện tranh ngắn đâu."
"Vậy thì thôi."
Cố Di Gia và Phong Lẫm bước vào phòng khách, thấy hai anh em đang ngồi nói chuyện với nhau trông rất thân mật. Trần Ngải Phương ngồi bên cạnh nhìn hai đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng, còn Cố Minh Thành đang nấu cơm tối trong phòng bếp.
Hai đứa nhỏ thấy được hai người đi tới vui vẻ chào.
"Cô út, dượng út!"
Cố Di Gia kéo tay Bảo Sơn rồi nhìn, cô đã không gặp cậu bé một tháng rồi, rõ ràng bề ngoài không thay đổi gì nhưng hình như hơi xa cách, có lẽ cậu bé rời đi người nhà cuối cùng cũng trưởng thành hơn.
Cô cười hỏi tình huống của cậu bé ở trường học vào tháng này.
Bảo Sơn cũng nói rõ ràng: "Những thứ trong trường học dạy rất đơn giản, con đều biết hết, không có gì khó ạ. Trong trường học có thư viện, bên trong có rất nhiều sách, còn có những quyển sách bên ngoài không bán ạ..."
Lúc cậu bé nhắc đến thư viện ở trường học thì đôi mắt sáng rực.
Đối với một người yêu đọc sách, trong trường học có một thư viện khiến cho cậu bé vui không thể tưởng.
Cậu bé hào hứng chia sẻ với cô út về các quyển sách trong thư viện, rồi lại nói: "Nếu cô út cũng có thể vào đó thì tốt quá, tiếc là sách của trường không cho mượn nên con chỉ có thể đọc trong trường thôi ạ."
Cố Di Gia cười nói: "Không sao đâu, con đọc nhiều một chút rồi về nhà kể lại với cô út là được mà."
Thật ra cô cũng không phải là người thích đọc sách.
Vì hôm nay Bảo Sơn về nhà nên sáng sớm Cố Minh Thành đã đi cung tiêu xã mua chân giò để nấu món chân giò kho tàu. Không những thế, anh ấy còn giết một con gà trong nhà để nấu món khoai môn với gà, thêm một món thịt khô xào tỏi non, một đĩa rau xanh xào và một tô canh rau quấy trứng.
Cơm tối cực kỳ đa dạng phong phú.
Miệng của Bảo Hoa ăn không kịp ngừng, vừa ăn liên tục vừa nói với anh trai mình: "Anh trai, lần sau anh phải về sớm chút, vậy thì cha lại nấu món ngon rồi."
Trần Ngải Phương cạn lời nói: "Con chỉ nghĩ đến chuyện ăn thôi à?"
"Không nghĩ đến chuyện ăn thì con còn phải nghĩ gì chứ?" Bảo Hoa hỏi ngược lại: "Mẹ à, trong sách đều nói con người sống là phải ăn đó thôi!"
Trần Ngải Phương không còn gì để nói nữa.
Ăn cơm xong, mọi người lại ngồi lại trò chuyện với nhau, hỏi cuộc sống tháng này của Bảo Sơn, hỏi cậu bé ở chỗ chú Vinh đã quen chưa.
"Ông Vinh chăm sóc con rất nhiều." Bảo Sơn hơi xấu hổ nói: "Mỗi ngày ông Vinh đều làm đồ ăn ngon cho con..."
Chú Vinh nấu ăn quá ngon nên cậu bé cảm thấy mới qua một tháng mà mình đã béo lên nhiều, trong lúc đó cậu bé cũng hơi lo lắng, ông Vinh ăn uống thanh đạm như vậy thì mình có cần ăn cùng ông Vinh hay không.
Sao người lớn lại có thể không nhìn ra sự lo lắng của Bảo Sơn, mọi người đều an ủi cậu bé không cần phải lo mấy chuyện này, chỉ cần học tập cho tốt là được, trong lòng lại suy nghĩ có nên gửi nhiều tiền cơm cho chú Vinh hay không.
Để Bảo Sơn ở nhà chú Vinh đương nhiên không thể ăn không từ ông ấy được. Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đưa tiền cơm, thì chú Vinh cũng nhận, nếu ông ấy không nhận thì vợ chồng Cố Minh Thành sẽ không đồng ý để Bảo Sơn ở chung với ông ấy.
Nhưng tiền ăn rõ ràng là khá ít.
Hôm sau là ngày Quốc khánh, tất cả mọi người được nghỉ, bây giờ lại là mùa thu nên rất nhiều người lên núi hái quả dại và thổ sản trên núi.
Đúng vào mùa hạt dẻ chín, không ít người cũng lên núi hái hạt dẻ.
Cố Di Gia cũng đi lên núi với đoàn trưởng Phong.