Chương 80: Gặp Lại 4
Chương 80: Gặp Lại 4
Chương 80: Gặp Lại 4
Ngụy Bảo Châu cũng đưa Bảo Hoa về phòng cô bé chơi.
Tuy rằng hai cô nhóc chênh lệch vài tuổi nhưng Bảo Hoa thực sự là một đứa trẻ hoạt bát và đáng yêu, nói chuyện liên tục và miệng rất dẻo, sau một lúc, cô bé cũng dỗ dành xong còn khiến Bảo Châu gọi em gái ơi em gái à, cái gì tốt đều muốn cho cô bé chơi, cô bé lôi kéo em gái Bảo Hoa vào phòng xem bộ sưu tập bảo vật của mình.
Cố Di Gia là người duy nhất còn lại trong phòng khách.
Cô muốn vào bếp giúp đỡ nhưng bị Triệu Mạn Lệ và chị dâu đẩy ra ngoài, nói rằng nhà bếp rất nóng và bảo cô ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách là được rồi.
Về phần Bảo Hoa và Ngụy Bảo Châu, vì cô cũng là người lớn rồi, cô thật sự không chơi được gì với mấy nhóc, cuối cùng đành chán nản ngồi trong phòng khách uống trà.
Đang uống trà thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng là hai cậu bé đi mua nước tương về không có chìa khóa nên đứng dậy mở cửa.
Lúc cửa mở ra, cô phát hiện ra trước cửa không phải là hai cậu bé mà là một bóng dáng cao lớn.
Cố Di Gia ngẩng đầu lên theo bản năng, cô nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vừa sắc bén vừa hung dữ.
Đường nét khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lông mày lại sắc như kiếm tuốt vỏ, mang lại cảm giác áp bức.
Khi nhìn thấy khuôn mặt này, cô có chút bối rối, trái tim đập không kiềm chế được, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Người đàn ông đứng ngoài cửa, còn cô thì đứng ở trong, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như thân hình cao lớn của anh bao phủ cô, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi hương của của khói thuốc súng trên người anh.
Bất cứ ai đột nhiên bị bao phủ trước một người đàn ông nguy hiểm như vậy sẽ không thể kiềm chế được sự sợ hãi của mình, như thể bị bao phủ trước một con thú đang ngủ đông, người đó có thể trở thành con mồi bất cứ lúc nào.
Cố Di Gia cứng đờ đứng ở nơi đó, vẻ mặt có hơi đờ đẫn.
"Đồng chí Cố?"
Người bên kia cúi đầu nhìn cô và gọi tên.
Cố Di Gia tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi trong lòng bị đẩy lùi, cô đáp một cách chậm rãi: "Thì ra là đồng chí Phong..."
Vừa nói, cô vừa vô thức lùi bước để anh có thể đi vào
Phong Lẫm không vội vào trong mà hỏi: "Cô không sao chứ?"
Ánh mắt của anh luôn nhạy bén, sao anh có thể không nhìn ra vừa rồi cô đã rất sửng sốt, trong lòng anh nảy sinh một nghi ngờ hiếm hoi, chẳng lẽ trông mình đáng sợ lắm à?
Anh hoàn toàn quên mất rằng mình đã từng dọa một đồng chí nữ trong đoàn văn công phải khóc.
Lúc này Phong Lẫm hơi suy nghĩ, anh có nên cười không? Nhưng lão Cố cũng từng nói với anh rằng tốt nhất là anh đừng cười, nếu không sẽ càng đáng sợ hơn.
Cố Di Gia nở một nụ cười khách sáo: "Không sao đâu, đồng chí Phong đến gặp cục trưởng Ngụy sao? Anh vào đi." Sau khi anh bước vào, cô lại nói: "À đúng rồi, cục trưởng Ngụy đi vắng có việc, chị dâu Ngụy nói anh ấy sẽ về vào buổi trưa."
Phong Lẫm nói: "Tôi biết rồi, chị dâu mời tôi đến ăn cơm."
Cố Di Gia "ồ" đáp một tiếng.
Nghe được tiếng động ở bên ngoài, Triệu Mạn Lệ và Trần Ngải Phương ra khỏi nhà bếp.
Nhìn thấy Phong Lẫm, Triệu Mạn Lệ mỉm cười rất vui vẻ và nói: "Đoàn trưởng Phong, cậu đến rồi sao, lão Ngụy vẫn chưa quay lại, cậu ngồi ở đây một lát và ăn trái cây uống trà với Gia Gia nhé, chút nữa là có thể ăn cơm trưa rồi."
Phong Lẫm đáp lời.
Cố Di Gia và Trần Ngải Phương hơi ngạc nhiên, thì ra anh là đoàn trưởng?
Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trần Ngải Phương cũng mỉm cười nói: "Thì ra đoàn trưởng Phong cũng ở đây, thật trùng hợp."
"Cũng không trùng hợp lắm đâu." Triệu Mạn Lệ nói: "Đoàn trưởng Phong là người bận rộn, lão Ngụy đã gọi điện mấy lần nhưng cậu ấy đều không đến, bọn chị cũng không chắc hôm nay cậu ấy có đến hay không nữa."
Nhưng bây giờ Phong Lẫm ở đây, thật đúng là trùng hợp.
Cơm còn đang nấu, hai người trở lại bận rộn trong nhà bếp, phòng khách chỉ có Phong Lẫm và Cố Di Gia.
Cố Di Gia lại cảm thấy xấu hổ và muốn cắm cả ngón chân xuống sàn.
Cô không ngờ rằng sau vài ngày lại gặp được Phong Lẫm ở đây, cô cứ nghĩ trừ khi cô và chị dâu vào quân đội, nếu không trong thời gian ngắn cô sẽ không gặp lại người đàn ông này.
Chủ yếu là vì hôm đó Cố Minh Nguyệt nói nhăng nói cuội, cô ta nói anh là đối tượng hẹn hò của cô, tuy chuyện đó sau này cũng được sáng tỏ, song lúc ấy cô rất xấu hổ, trong ký ức của cô thì chuyện đó vẫn còn rất mới mẻ, điều ấy khiến cô luôn cảm thấy bối rối khi đối diện với anh.
Cố Di Gia cảm thấy đứng ngồi không yên, bầu không khí im lặng như vậy càng khiến cô mất tự nhiên hơn.
Cô hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi khi không khí ở nơi đó quá xấu hổ, cô đều muốn phá vỡ nó và làm cho bầu không khí sôi động lên, tính cách này hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh lùng và trong trẻo như tiên nữ của cô.
Vì vậy, cô lấy hết can đảm rồi hỏi: "Đồng chí Phong, anh có muốn uống trà không? Tôi rót cho anh một chén trà nhé."
"Không cần đâu." Phong Lẫm nói: "Để tôi tự làm."