Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81: Gặp Lại 5

Chương 81: Gặp Lại 5 Chương 81: Gặp Lại 5 Chương 81: Gặp Lại 5
Không ngờ rằng Cố Di Gia đã đưa tay rót trà, bàn tay Phong Lẫm cũng vô tình đưa tới bao phủ mu bàn tay của cô.

Tay Cố Di Gia run lên, dường như cô cảm thấy hoảng sợ nên thu tay lại ngay lập tức.

Bàn tay Phong Lẫm lơ lửng trong không trung, sau đó anh thu lại, nhìn cô thật lâu, trầm giọng: "Tôi xin lỗi."

"Không, không sao đâu, đây không phải lỗi của anh." Cố Di Gia càng xấu hổ hơn, cô cảm thấy ngượng ngùng, dối lòng giải thích: "Là lỗi của tôi, tôi không quen tiếp xúc với người khác..."

Thực ra cô không quen với việc thân thiết với đồng chí quân nhân này.

Thoạt nhìn, Phong Lẫm là một quân nhân chính trực và kiên cường, là người đàn ông trụ cột của đất nước, cô cảm thấy rằng cho dù cô có làm gì thì cũng không tôn trọng anh, thậm chí không nên có ảo tưởng đó...

Phong Lẫm không nói gì, cầm ấm trà lên rót trà vào chén trà trống không trước mặt.

Anh nói: "Sức khỏe cô không được tốt, đừng uống nhiều trà quá."

Cố Di Gia ngạc nhiên mất một lúc lâu, cô ngước mắt nhìn anh, cô không ngờ lại nghe được những lời quan tâm của anh, vì thế cô cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được anh quan tâm, cơ thể căng thẳng vì sự tồn tại của anh cũng dần thả lỏng.

Cô cười mỉm: "Tôi biết rồi, cảm ơn đoàn trưởng Phong đã quan tâm."

Hai người ngồi đó, lặng lẽ uống trà không nói lời nào.

Phong Lẫm là người ít nói, anh không bao giờ nói nhiều khi không cần thiết, khi đối mặt với người mà anh rung động thì anh lại càng không dám nói gì vì sợ mạo phạm tới con gái nhà người ta.

Chủ yếu là vì anh không biết phải nói gì, nếu nói điều gì khó chịu sẽ để lại ấn tượng xấu cho cô.

Lần đầu tiên trong đời, Phong Lẫm cảm thấy bất lực như thế.

Cố Di Gia loay hoay hồi lâu cũng không biết tìm chủ đề như thế nào nên thất vọng đành phải bỏ cuộc.

Quên đi, bầu không khí xấu hổ thì cứ để nó xấu hổ, chỉ cần cô mặt dày thì có thể chịu đựng cảm giác ngượng ngùng này thôi, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.

May mắn thay, ngay lúc Cố Di Gia đang ủ rũ và cố gắng chịu đựng sự khó xử trong im lặng thì âm thanh mở cửa lại truyền đến từ phía bên kia.

Cánh cửa mở ra, cục trưởng Ngụy đã về.

Đi cùng anh ấy về nhà còn có hai cậu bé đi mua nước tương, mỗi đứa cầm một cây kem ăn dở, tay còn lại thì xách theo cái túi chứa vài cây kem.

Cục trưởng Ngụy bước vào cửa, anh ấy ngạc nhiên khi thấy hai người đang ngồi trong phòng khách.

Đây là tình huống gì thế? Tại sao Phong Lẫm lại ở đây?

Mặc dù hôm nay anh ấy mời Phong Lẫm đến nhà mình ăn cơm nhưng anh ấy không ngờ rằng Phong Lẫm lại đến và sẽ gặp mấy người bên phía Trần Ngải Phương, anh ấy còn nghĩ rằng Phong Lẫm sẽ quay lại vào lần khác.

Cục trưởng Ngụy nhìn thấy đôi nam nữ đang ngồi im lặng ở đó, người đàn ông thì đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp, nếu không biết chuyện gì thì anh ấy còn tưởng rằng bọn họ đang hẹn hò đó.

Trông cũng khá giống một đôi đang hẹn hò đấy chứ.

Khi nhìn thấy chủ nhà đã về, Cố Di Gia cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô bèn nhanh chóng đứng dậy.

Bởi vì đứng dậy quá nhanh, đầu cô lại choáng váng, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sang một bên, nhưng Phong Lẫm đã kịp thời đỡ cô, anh dùng một tay đỡ lưng cho cô một cách nhẹ nhàng.

Lông mày anh nhíu lại gần như không thể nhận ra.

Gầy quá, gần như không nặng chút nào.

Cố Di Gia chỉ hơi choáng váng, chờ một lúc là sẽ ổn, nhìn thấy Phong Lẫm đỡ mình, cô lập tức mở to mắt.

Bảo Sơn nhìn thấy cảnh này, biết rằng cô út lại choáng váng, cậu bé vội vàng chạy tới nói: "Cô út, cô đừng đứng dậy quá nhanh, sẽ chóng mặt đó ạ."

Những lời này cũng giải thích tình huống của cô bây giờ.

Cục trưởng Ngụy nghe vậy, anh ấy lập tức không nghĩ nhiều đến việc Phong Lẫm giúp đỡ cô, quan tâm hỏi han: "Em gái Cố, em không sao chứ?"

Cố Di Gia đã trở lại bình thường, cô đáp: "Em không sao." Sau đó lại nói với Phong Lẫm: "Cảm ơn đoàn trưởng Phong."

Phong Lẫm đỡ cô ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi bên cạnh, đặt hai tay lên đầu gối, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau, xoa vài cái.

Lần trước khi giúp cô ở bến xe buýt, anh không có bất kỳ suy nghĩ đen tối nào, anh chỉ nghĩ giúp đỡ một đồng chí nữ nên không có cảm giác gì. Thời gian anh giúp cô lần này lâu hơn một chút, cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự mềm mại của cô.

Tuy cô gầy gò nhưng lại rất mềm mại và có mùi thơm thoang thoảng.

Có phải tất cả các cô gái đều mềm mại và thơm như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment