Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 854 - Chương 854: Du Xuân 6

Chương 854: Du Xuân 6 Chương 854: Du Xuân 6 Chương 854: Du Xuân 6
Cố Di Gia chơi rất vui vẻ, còn ăn được đồ ăn ngon núp trong những con hẻm nhỏ.

Cô cũng có khẩu vị hơn, ăn không ít món, còn giơ ngón tay cái cho Du Phong, nói: "Đúng là người thủ đô chính gốc mới hiểu cách ăn nhậu chơi bời."

Du Phong cười ha hả nói: "Hiển nhiên rồi, tôi lớn lên ở đây đấy." Sau đó, anh ấy còn nói: "Vẫn còn nhiều chỗ ăn ngon chơi vui đấy, lần sau, khi nào có thời gian rảnh sẽ dẫn mọi người đi chơi."

"Được!"

Phong Lẫm thấy cô hiếm khi có khẩu vị tốt, ánh mắt nhìn Du Phong cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Trong lòng anh thầm nghĩ, xem ra lần sau nếu bọn họ đi chơi, anh có thể nhờ anh ấy tham mưu một chút, hỏi xem chỗ nào chơi vui.

Lúc bốn người họ quay lại khu tập thể thì trời đã sập tối.

Lúc tới cửa lớn, bốn người hẹn ngày mai sẽ đi dạo hội chùa đầu năm, Cố Di Gia nói: "Ngày mai tôi còn có thêm hai người bạn... À, là anh họ và chị dâu tôi cũng đi cùng."

Du Phong cười nói: "Không sao, nhiều người mới náo nhiệt, chúng ta cùng đi."

Sau khi nói xong, Cố Di Gia và Phong Lẫm đi vào nhà tư lệnh Phong, Du Phong cũng định về nhà thì thấy Tần Mộng Kiều đột nhiên nhảy xuống xe, cô ấy không tính theo anh ấy về nhà.

"Kiều Kiều?" Anh ấy khó hiểu nhìn cô ấy.

Tần Mộng Kiều thay đổi sắc mặt, không nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: "Du Phong, em muốn về nhà."

Mặt Du Phong biến sắc, kìm nén tức giận nói: "Chỗ này không phải chính là nhà em sao?"

Thấy cô ấy không lên tiếng, anh ấy bỏ xe đạp qua một bên, kéo tay cô ấy, nắm thật chặt, không để cô ấy có thể giãy giụa, thậm chí còn cảm thấy hơi đau.

Mặc dù Du Phong trông có vẻ giống như một anh chàng yếu ớt tay không thể nâng, vai không thể khiêng, nhưng rốt cuộc anh ấy cũng là đàn ông, hơn nữa từ nhỏ đã bị cha mẹ cho vào doanh trại quân đội luyện tập, sao có thể lại là người yếu ớt chứ.

Tần Mộng Kiều nhịn cơn đau trong tay xuống, nói: "Anh thả em ra."

"Thả cái gì mà thả!" Du Phong kéo cô đi vào nhà: "Em về nhà với anh! Em đã kết hôn với anh, nhà của anh cũng là nhà của em, em đừng hòng rời đi!"

Hốc mắt Tần Mộng Kiều có hơi nóng lên: "Du Phong..."

Du Phong suýt nữa bị cô ấy làm tức chết, rõ ràng anh ấy không muốn cãi nhau với cô ấy, nhưng vẫn luôn không nhịn được, cô ấy có năng lực khiến anh ấy tức giận.

Hai người họ ở trước cửa nhà lôi lôi kéo kéo gây chú ý cho mọi người xung quanh.

Mẹ Du Phong nhìn ra, thấy hai người lôi lôi kéo kéo, rồi nhìn chiếc xe đạp bị vứt trên mặt đất, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng nói: "Hai đứa làm gì thế? Sao lại không vào nhà?"

Du Phong nói: "Mẹ, bọn con vào nhà ngay đây, làm phiền mẹ giúp con đẩy xe vào nhà nhé, con và Kiều Kiều có chút việc."

Nói xong, anh ấy không đợi mẹ mình trả lời đã nắm lấy tay Tần Mộng Kiều kéo cô ấy vào nhà, đi thẳng lên phòng ở tầng hai.

Mẹ Du Phong: "..."

Hàng xóm xung quanh: "..."

Mẹ Du Phong mắng một tiếng oan gia, cuối cùng vẫn dựng chiếc xe đạp vứt trên mặt đất lên, dắt vào nhà.

Sau khi vào phòng, tham mưu trưởng Du hỏi: "Tên nhóc Du Phong kia lại làm gì rồi?"

Bà ấy chẳng có chút tin tức nào, nói: "Sao tôi biết được chứ? Chắc là lại cãi nhau với Kiều Kiều rồi." Nói tới đây, bà ấy bày ra vẻ một lời khó nói hết: "Rốt cuộc đứa nhỏ này giống ai vậy? Nếu đã cưới Kiều Kiều rồi sao lại chẳng biết nhường nhịn con bé gì cả?"

Làm gì có người đàn ông nào ngày ngày đều giận dỗi vợ mình đâu?

Tham mưu trưởng Du ho nhẹ một tiếng: "Không phải là do bọn em nuông chiều mà ra sao?"

Hai vợ chồng bọn họ có ba trai hai gái, Du Phong là đứa nhỏ nhất. Từ nhỏ anh ấy đã là một đứa nhóc đẹp trai, dung mạo xuất chúng, lại dẻo miệng, không chỉ được người lớn yêu thương, mà anh chị trong nhà đều vô cùng thương anh ấy, cứ như thế nuôi dưỡng ra tính cách như mấy cậu ấm ăn chơi, vô cùng hoạt bát.

Đàn ông hơn hai mươi tuổi rồi mà còn giống như con nít vậy.

Vốn dĩ tưởng rằng Du Phong lấy vợ thì sẽ trưởng thành hơn, nào biết được mấy ngày nay anh ấy chung sống với Tần Mộng Kiều giống như con nít vậy, một lời không hợp là cãi nhau với vợ mình, cũng chẳng biết nhường nhịn vợ chút nào.

Mẹ Du Phong lườm ông ấy một cái: "Cái gì mà bọn tôi nuông chiều ra hả? Rõ ràng tính cách nó chính là như thế." Sau đó bà ấy lại thở dài: "May mà tính tình Kiều Kiều chững chạc, nếu không sao chịu nỗi nó."

Thật ra tuổi của Tần Mộng Kiều lớn hơn Du Phong một tuổi.

Tần Mộng Kiều ở trước mặt Du Phong vẫn luôn cho rằng mình là chị, cũng tương đối hiểu chuyện và chín chắn, mỗi lần Du Phong không nghe lời hoặc làm chuyện gì nguy hiểm cô ấy đều sẽ ra mặt khuyên can. Du Phong có thể không nghe lời khuyên răn của người khác nhưng lúc nào cũng chỉ nghe lời cô.
Bình Luận (0)
Comment