Chương 855: Du Xuân 7
Chương 855: Du Xuân 7
Chương 855: Du Xuân 7
Mẹ Du Phong rất hài lòng với cô con dâu Tần Mộng Kiều này, lần này hai người họ về nhà, nói đã kết hôn, bà ấy cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Từ nhỏ con bà ấy đã nhiệt tình đi theo sau đuôi của Tần Mộng Kiều, ngay cả việc xuống nông thôn cũng đi theo, không kết hôn mới là chuyện lạ.
Nhưng bà ấy cũng lo lắng, nếu cứ ầm ĩ với nhau thế này, sẽ có ngày hai đứa thật sự ly hôn.
"Lỡ như hai đứa ly hôn thật thì chẳng ai chịu được tính xấu của nó, tới lúc đó không biết nó sẽ còn nổi điên kiểu gì nữa." Mẹ Du Phong lo lắng nói.
Tham mưu trưởng Du nói: "Bà yên tâm đi, đã kết hôn rồi, sao có thể ly hôn được chứ? Nếu mới cưới đã chia tay chỉ chứng minh con trai bà thật vô dụng."
Mẹ Du Phong không vui nói: "Sao mà bảo là con trai tôi hả? Rõ ràng nó cũng là con trai ông mà!"
Mùng năm Tết, sáng sớm Quản Hạo Thần và Phương Mỹ Di đã tới nhà họ Phong, thuận tiện chúc Tết mọi người.
Lúc bọn họ tới, ngoại trừ Quản Tễ đã đi làm thì những người khác vẫn còn ở nhà.
Mấy đứa bé biết hôm nay bọn họ đi dạo hội chùa thì đều la hét muốn đi cùng, không muốn đi thăm người thân với cha mẹ.
"Không được!" Tịch Phỉ trấn áp cô con gái đang phản kháng: "Mấy đứa con chạy tán loạn khắp nơi, chú út thím út không có thời gian trông nom bọn con đâu."
Vợ chồng trẻ người ta đi chơi, một đống bóng đèn đi theo để làm gì.
Phong Bắc Thần nói: "Con lớn rồi, không cần chú út thím út trông nom đâu." Mắt cô bé đảo quanh: "Mẹ, cha mẹ dẫn đám Bắc Hoàn đi thăm người thân đi, không cần để ý đến con đâu."
Cô bé vừa nói xong thì mấy đứa nhỏ khác cũng nháo nhào tới, ôm lấy tay và chân cô bé.
"Không muốn, con muốn cùng đi chơi với chị cả!"
"Chị cả phải dẫn bọn con theo!"
"Không cho phép chị cả đi một mình!"...
Lúc Cố Di Gia và Phong Lẫm xuống lầu đã thấy trên người Phong Bắc Thần đầy trẻ con, cả đám đang đè hết lên người cô bé.
Cô cười nói: "Làm sao thế?"
Phong Bắc Thần tức giận nói: "Thím út, bọn nó đều muốn đi dạo hội chùa với cháu, cháu không muốn dẫn đám nó theo!"
Cố Di Gia chần chừ: "Chuyện này..."
"Gia Gia, không cần để ý tới bọn nhỏ." Tịch Phỉ đi bước lớn tới gần, mỗi tay xách một đứa nhỏ lên: "Em và Tiểu Lẫm đi chơi với bọn Hạo Thần đi, hiếm khi hai đứa về thủ đô, tất nhiên phải đi chơi cho thỏa rồi."
Cố Di Gia nghe chị dâu nói thế thì nhẫn tâm không nhìn qua chỗ bọn nhỏ, nhanh chóng kéo đoàn trưởng Phong đi ra ngoài.
Chị Điền ở đằng sau kêu: "Gia Gia, tiểu Lẫm, hai đứa không ăn chút gì đã rồi mới ra ngoài sao?"
Cố Di Gia nói: "Không cần ạ, bọn cháu ăn ở ngoài là được rồi."
Sau khi mọi người đã ra ngoài rồi, Phương Mỹ Di cười nói: "Gia Gia thật sự được bọn nhỏ yêu thích."
Cố Di Gia nhớ tới hôm mùng hai Tết, cô ấy bị một đám con nít quấn lấy: "Không phải cậu cũng thế sao." Sau đó cô nói: "Hôm nay hai cậu đi ra ngoài không bị quấn lấy à?" Nhà ngoại bác hai Quản cũng có không ít con nít.
Phương Mỹ Di cười hì hì nói: "Bọn tớ ra ngoài từ sớm, đám nhóc đó còn chưa có dậy."
Bốn người bọn họ đi ngang qua nhà họ Phong cũng tiện thể gọi hai người họ.
Du Phong và Tần Mộng Kiều nhanh chóng đi ra, có điều sắc mặt cả hai có vẻ không tốt lắm, nhìn hơi tiều tụy.
"Tối qua ngủ có ngon không?" Cố Di Gia hỏi một câu.
Du Phong nhìn Tần Mộng Kiều một chút, nói: "Cũng được, tối qua bọn tôi chơi bài tới tối muộn."
Tần Mộng Kiều không lên tiếng, chấp nhận lấy cớ đánh bài.
Xem ra giữa hai người họ lại có vấn đề, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng, người ngoài không tiện nói gì cả. Cố Di Gia đổi chủ đề, giới thiệu Quản Hạo Thần và Phương Mỹ Di cho bọn họ.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bọn họ xuất phát đi tới hội chùa.
Lần đầu tiên trong mấy năm nay hội chùa được tổ chức lại nên càng long trọng hơn.
Cảnh sắc tiêu điều xung quanh cũng khó che đậy bầu không khí nhộn nhịp của ngày lễ hội, khắp nơi đều là người, đèn lồng rực rỡ muôn màu treo hai bên các công trình kiến trúc, còn có những món đồ chơi nhỏ đặc sắc, có cả gánh xiếc nữa...
Cố Di Gia cảm thấy mắt cô nhìn thế nào cũng không đủ.
Sau khi tới hội chùa, mọi người tản ra đi chơi.
Phong Lẫm kéo Cố Di Gia tới một sạp bán súp hoành thánh bên đường, mua hai bát súp hoành thánh ăn sáng.
Súp hoành thánh nóng hổi được bưng lên, mùi thơm xộc vào mũi, Cố Di Gia ăn thử một miếng, hương vị không tệ.
Sau khi ăn xong súp hoành thánh, Phong Lẫm nhìn thấy ven đường có bán đủ các loại đồ ăn vặt thì đi mua một ít, sau đó thỉnh thoảng lại đút cho cô một miếng.
Cả đường dạo chơi, Cố Di Gia cảm thấy miệng mình chưa từng ngừng hoạt động, bụng cứ no no.
Cô cảm thấy đoàn trưởng Phong rất biết tính toán, sau đó dù anh nói gì cô cũng không ăn.
Phong Lẫm mặt không đổi sắc tự ăn, trong lòng lại thầm cảm thấy đáng tiếc.
Ăn xong đồ ăn vặt, bọn họ đi xem xiếc, thậm chí còn mua một vài món đồ ở sạp hàng nhỏ.
Gọi là mua đồ, nhưng đúng hơn phải nói là nhặt nhạnh tìm đồ tốt mới đúng.
Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần đang tìm bảo vật trên con phố nào đó, trùng hợp Cố Di Gia và Phong Lẫm cũng đi tới, vừa đúng lúc nhìn thấy hai người họ mua một cái bình trông có vẻ khá cũ, dáng vẻ kỳ quái, chẳng biết dùng để làm gì.