Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 860 - Chương 860: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 5

Chương 860: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 5 Chương 860: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 5 Chương 860: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 5
Tần Mộng Kiều thấy dì Quản quan tâm mình thì cô ấy lại muốn khóc, nghẹn ngào nói: "Dì Quản, mẹ con nói con cướp cuộc hôn nhân của Mộng Thanh, mẹ muốn con và Du Phong ly hôn, nếu không thì không nhận đứa con gái này nữa..."

"Cái gì cơ?" Quản Tễ tức tới nỗi vỗ lên ghế salon: "Mẹ con hồ đồ rồi hay sao thế?"

Bà ấy vô cùng tức giận: "Nhà họ Du và nhà họ Tần không có chuyện định làm thông gia từ bé, Du Phong càng không có hôn ước gì với Tần Mộng Thanh, sao lại nói con đoạt mối hôn sự của Mộng Thanh? Lời thế này mà bà ta cũng nói ra được sao! Có biết xấu hổ hay không!"

Quản Tễ thật sự rất tức giận.

Trước kia bà ấy đã biết mẹ Tần Mộng Kiều là một người hồ đồ, nhưng không ngờ bà ta hồ đồ tới thế này, xem con gái mình như kẻ thù. Không đúng, phải là xem con gái lớn như kẻ thù, còn bà ta vẫn rất thương con gái nhỏ, che chở cô ta giống như đang bảo vệ tính mạng bản thân, để cô ta muốn gì được nấy.

Nghe những lời mẹ Tần Mộng Kiều nói bà ấy cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Sau khi cơn tức qua đi, Quản Tễ lại hỏi: "Cha con đâu? Ông ta không khuyên nhủ mẹ con sao?"

Tần Mộng Kiều cắn môi nói: "Cha con không nói lời nào."

Được rồi, không nói lời nào tức là thừa nhận, đoán chừng ông ta cũng cảm thấy Du Phong nên kết hôn với Tần Mộng Thanh chứ không phải với Tần Mộng Kiều.

Bà ấy tức giận tới nỗi muốn bật cười.

Mặc dù Quản Tễ không muốn lo chuyện nhà khác, nhưng đứa nhỏ Tần Mộng Kiều này trước kia là do bà ấy cứu về, nếu bảo bà ấy trơ mắt nhìn đứa nhỏ này bị đánh bị chửi thì không thể được.

Bà ấy nói: "Giờ con đừng về nhà, cứ ở đây đi, buổi chiều dì tan làm về sẽ đi tìm mẹ con nói chuyện một chút."

Tần Mộng Kiều nhỏ giọng vâng một tiếng

Quản Tễ lại vỗ vỗ vai cô ấy, rồi thấy đã sắp tới giờ vào làm, bà ấy không thể ở lại trong nhà quá lâu nữa, quay qua nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, con ở nhà với Kiều Kiều nhé."

Cố Di Gia cười gật đầu.

Sau khi Quản Tễ đi rồi, cô rót cho Tần Mộng Kiều một ly nước nóng, bên trong có bỏ thêm ít đường đỏ, uống ít đồ ngọt có thể sẽ giúp tâm tình cô ấy tốt hơn.

Phản ứng của Tần Mộng Kiều hơi chậm chạp một chút, cô ấy máy móc uống nước, tới khi trong miệng nếm được vị ngọt thì mới phản ứng lại.

Nhìn thấy Cố Di Gia, Tần Mộng Kiều hơi có chút xấu hổ.

"Xin lỗi, quấy rầy rồi..." Cô ấy hơi mệt mỏi nói.

Cố Di Gia nói: "Quấy rầy cái gì chứ, mọi người đều là hàng xóm với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà." Cô nhìn gương mặt sưng đỏ của cô ấy thì nhịn không được hỏi: "Đồng chí Du đâu? Hôm nay anh ấy không có nhà à?"

Nếu Du Phong ở nhà thì sao có thể để mẹ vợ đánh vợ mình được chứ?

Mặc dù Du Phong trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thật ra anh ấy lúc nào cũng che chở cho Tần Mộng Kiều.

Tần Mộng Kiều nói: "Sáng sớm hôm nay bạn anh ấy đã gọi anh ấy đi rồi."

Lâu rồi Du Phong mới về thủ đô, mấy ngày nay ăn Tết đều đi thăm người thân với cha mẹ hoặc là tiếp đãi thân thích tới nhà chúc Tết, hôm nay hiếm khi mới có thời gian rảnh, bạn bè lập tức hẹn anh ấy đi chơi.

Du Phong giao thiệp rộng, cũng có rất nhiều bạn, bạn bè đã gọi mấy ngày rồi, hôm nay không thể nào từ chối được nên anh ấy đành đồng ý.

Thật ra Du Phong muốn Tần Mộng Kiều đi cùng, nhưng cô ấy không muốn gặp bạn của anh ấy. Cô ấy muốn ở nhà ngẫm nghĩ lại một chút về cuộc hôn nhân của hai người họ.

Cho nên Tần Mộng Kiều lấy lý do cơ thể không thoải mái để ở nhà.

Mặc dù Du Phong muốn dẫn cô ấy đi, nhưng cô ấy đã nói cơ thể không thoải mái thì tất nhiên không nên cưỡng ép cô ấy cùng đi với anh ấy.

Tần Mộng Kiều nhớ tới dáng vẻ lưu luyến không rời trước khi đi của anh ấy, khóe môi giật giật.

Có điều cô ấy không ngờ rằng mẹ cô ấy sẽ nhân lúc Du Phong không có nhà mà tới.

Tần Mộng Kiều nhớ tới những lời mẹ mình vừa nói, nhớ lại hành động cưỡng ép lôi kéo cô ấy về nhà ngoại, trong lòng vô cùng khó chịu, gương mặt cũng có vẻ đau đớn tới chết lặng.

Trên thế giới này, tổn thương đau đớn nhất chắc là do người thân mà mình tín nhiệm ban cho.

Thật ra ngay từ đầu năm mẹ cô ấy đã nhiều lần tìm cô ấy, nói gần nói xa kêu cô ấy về nhà ngoại, đừng có ở nhà người ta, nói cô ấy làm như thế không ra thể thống gì.

Từ những lời này có thể thấy được mẹ Tần Mộng Kiều không thừa nhận cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Du Phong.

Thậm chí bà ta còn cho rằng cô ấy dùng thủ đoạn hèn hạ để kết hôn với Du Phong, cho rằng cô ấy cướp mất cuộc hôn nhân của em gái.

Mặc dù chuyện này nghe chẳng hợp với lẽ thường, nhưng mẹ cô ấy cứ nhất quyết cho là như thế.
Bình Luận (0)
Comment