Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 861 - Chương 861: Hung Thủ Giết Em Trai 1

Chương 861: Hung Thủ Giết Em Trai 1 Chương 861: Hung Thủ Giết Em Trai 1 Chương 861: Hung Thủ Giết Em Trai 1
Sau khi Quản Tễ đi về, Cố Di Gia cũng bắt đầu làm bạn với Tần Mộng Kiều, nói chuyện với cô ấy.

Có điều, hiển nhiên là lúc này Tần Mộng Kiều chẳng nghe lọt tai cái gì, vẻ mặt cô ấy rất mờ mịt, giống như thể không biết sau này bản thân nên làm gì.

Ở thời đại này, cha mẹ lớn hơn trời, có rất ít người có dũng khí phản kháng sự bất công của cha mẹ đối với mình.

May mà ngay lúc Cố Di Gia đang nghĩ xem có muốn dẫn cô ấy ra ngoài giải sầu một chút hay không thì Du Phong đã tới.

Du Phong đi vào trong với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Khi anh ấy nhìn thấy vết thương trên mặt Tần Mộng Kiều thì giận tới nỗi tím mặt, nói: "Là ai làm?"

Tần Mộng Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng khó xử.

Mặc dù cô ấy và Du Phong thường xuyên cãi nhau, nhưng dù họ có náo loạn thế nào cũng là chuyện của hai người, có mâu thuẫn gì cũng là mâu thuẫn giữa hai vợ chồng. Nhưng nếu liên quan đến cha mẹ thì không giống như thế nữa, đặc biệt là ngay cả mẹ ruột cũng chỉ tay vào mặt mắng cô ấy là người độc ác, đoạt chuyện hôn nhân của em gái, nếu cô ấy không ly hôn thì bà ta sẽ không nhận đứa con gái này nữa. .

Trong lòng Tần Mộng Kiều vô cùng uất ức, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười.

Cô ấy buồn cười vì hành vi của mẹ ruột mình, ngoài ra còn cảm giác ghê tởm không nói ra được.

Cô ấy không biết tại sao mẹ cô ấy có thể nói chuyện vừa buồn cười vừa ghê tởm này ra một cách rất hiển nhiên, nhưng cô ấy cũng không muốn để Du Phong nghe được những lời đó, việc này thật sự khiến cô ấy vô cùng khó xử.

Du Phong thấy cô ấy im lặng không nói gì, cười lạnh nói: "Em không nói anh cũng biết, ngoại trừ cha mẹ em ra thì ai sẽ ra tay đánh em được chứ?"

Đây mới là việc khiến người ta tức giận nhất.

Người bắt nạt cô ấy không phải người ngoài mà lại là người thân của cô ấy, đó là kiểu người thân quỷ quái gì?

Anh ấy càng nói càng thấy tức giận, duỗi tay chọt vào cái đầu đang cúi gằm của cô ấy, giọng nói chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Bình thường em cãi nhau với anh không phải hùng hồn lắm sao? Không phải luôn có thể khiến anh tức giận tới nổi trận lôi đình sao? Em giỏi như thế sao không làm loạn với bọn họ? Em cứ làm ầm ĩ tới lật trời, khiến cho bọn họ đau đầu, khiến bọn họ không thể không nhìn em, không thể khinh thường em, không thể tùy tiện làm chủ thay em, bắt em ly hôn thì em ly hôn ngay..."

Tần Mộng Kiều vẫn im lặng cúi đầu không nói gì.

Hiển nhiên Du Phong vô cùng tức giận, anh ấy quên mất đây không phải nhà mình, ngay cả chị Điền đang quét dọn vệ sinh trên lầu cũng bị động tĩnh ở đây thu hút mà thò đầu xuống nhìn.

Du Phong mắng một trận xong, thấy cô ấy vẫn không nói gì, thì tức giận tới mức đập lên ghế salon.

"Em nói chuyện đi chứ!"

Tần Mộng Kiều nhỏ giọng nói: "Như anh nói thôi."

Du Phong tức giận tới muốn bật cười: "Anh còn không nỡ đánh em chút nào, em cứ để người ta đánh em thế sao? Có phải em muốn làm anh tức chết không?" Cho dù người đánh cô ấy là mẹ ruột đi chăng nữa, anh ấy vẫn rất tức giận.

"Em không có." Tần Mộng Kiều nhịn không được giải thích: "Lúc đó em tránh không kịp."

"Không có?" Du Phong lạnh lùng nói: "Em có biết lúc anh về mà không thấy em ở nhà đã lo lắng tới thế nào không? Sợ cái đầu gỗ của em nhân lúc anh không có ở đó sẽ chạy về nhà ngoại, rồi nghe bọn họ nói bậy, sau đó thật sự muốn ly hôn với anh!"

Năm ngoái lúc còn ở trong thôn, cô ấy nói muốn ly hôn, nguyên nhân anh ấy có thể hiểu được, dù sao lý do ban đầu khiến bọn họ kết hôn cũng không ổn lắm. Nhưng về tới nhà rồi, nếu bởi vì cha mẹ cô ấy nói muốn bọn họ ly hôn mà cô ấy lập tức ly hôn, thì anh ấy nhất định sẽ tức chết mất.

Vừa rồi lúc về nhà, anh ấy đã sắp bị chọc giận đến nỗi điên lên rồi.

Thậm chí Du Phong còn cho rằng hôm nay Tần Mộng Kiều không muốn đi gặp bạn bè chung với anh ấy thật ra vì đã lập kế hoạch muốn về nhà ngoại, muốn ly hôn với anh ấy.

Kết quả cô ấy không có về nhà ngoại, nhưng anh ấy cũng nghe nói sáng nay mẹ cô ấy chạy tới nhà tìm, hai mẹ con xảy ra tranh chấp, sau đó mẹ cô ấy đánh cô ấy một bạt tai, còn cô ấy lại cứ thế chạy ra ngoài.

Tần Mộng Kiều không biết nên nói gì, chỉ có thể cam chịu nói: "Mẹ em không cần em nữa, làm sao em còn có thể về nhà ngoại chứ?" Nói tới đây cô ấy vô cùng tủi thân, rất muốn khóc: "Mẹ bảo em ly hôn với anh, em không đồng ý, bà ấy lập tức nói không có đứa con gái này..."

Nói xong câu cuối, giọng nói cô ấy nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.

Vẻ mặt tức giận của Du Phong khựng lại, rồi dần dần biết mất, thậm chí còn hơi vui vẻ.

Anh ấy vui mừng nói: "Thật sao? Em không ly hôn với anh đúng không?" Anh ấy bổ nhào qua, cười tươi tới nỗi thấy răng không thấy mắt, vui vẻ ôm lấy cô ấy: "Thế này mới đúng, chúng ta không ly hôn, cho dù ai nói gì đi nữa cũng không ly hôn!"
Bình Luận (0)
Comment