Chương 878: Trở Về 4
Chương 878: Trở Về 4
Chương 878: Trở Về 4
Nghe nói mấy ngày nay, Tần Mộng Thanh luôn nhốt mình ở trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa, đoán chừng chính là không dám đối diện với ánh mắt và bàn tán của mọi người.
Danh tiếng giữ gìn gần hai mươi năm nay, một khi bị phá hủy, thực sự rất khiến người ta không chịu được, đặc biệt là Tần Kiều Thanh lại là người coi trọng thể diện.
Chỉ cần cô ta một ngày không rời khỏi khu nhà tập thể, thì không thể nào được giải thoát.
Tần Mộng Kiều nói: "Gia Gia, cảm ơn cô."
"Cảm ơn gì chứ." Cố Di Gia xua tay: "Tôi cũng chưa làm gì, không xứng với lời cảm ơn của cô."
Tần Mộng Kiều cười: "Hôm đó Tần Mộng Thanh đã nói những lời xấu xa về tôi cho cô, nhưng cô không tin cô ta... Thật ra trong lòng tôi vô cùng cảm ơn. Tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với cô nữa, nếu không do tôi thì Tần Mộng Thanh cũng không chạy đến trước mặt cô nói những lời đó, hại cô suýt chút nữa bị mọi người hiểu lầm."
Cố Di Gia không hề để bụng: "Không có gì, có chị Điền làm chứng cho tôi, hơn nữa còn có đồng chí Du."
Du Phong miệng rất biết nói chuyện, những người đó rất nhanh đã tin bộ mặt thật của Tần Mộng Thanh. Cũng may mà có Du Phong làm chứng, nghe nói anh ấy còn đào ra không ít chuyện cũ, đều là những chuyện mà mọi người không biết, hơn nữa lại là những chuyện anh ấy quan sát được.
Trước đây anh ấy không nói chính là có phần muốn giữ lại thể diện cho Tần Mộng Thanh, không muốn hủy hoại cô ta. Nhưng bản thân Tần Mộng Thanh không muốn, thế thì đừng trách anh ra tay.
**
Cho đến chiều tối ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Vừa ra khỏi nhà ga, liền nhìn thấy Doãn Kiến Thành đang đứng đợi ở bên đó.
Nhìn thấy bọn họ, Doãn Kiến Thành lập tức đi tới xách hành lý giúp, sau đó nhìn hai người Du Phong và Tần Mộng Kiều đang đi cùng bọn họ với vẻ nghi hoặc.
Do hành lý của bọn họ thực sự rất nhiều, Du Phong còn xách một cái túi giúp bọn họ.
"Anh họ, anh đợi rất lâu rồi đúng không?" Cố Di Gia thấy hơi có lỗi nói: "Hôm nay tàu hỏa muộn tận mấy tiếng."
Sau khi bọn họ mua xong vé tàu, gọi điện cho nhà họ Doãn vào nói cho bọn họ tầm khoảng khi nào là đến nơi.
Doãn Kiến Thành nói đến lúc đó sẽ đến đón bọn họ, chính là sợ hành lý của bọn họ quá nhiều, nên anh ấy tính đến sớm.
Doãn Kiến Thành cười đáp: "Cũng không đợi lâu đâu! Chị dâu họ của em đã nấu xong bữa tối rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."
Ở nhà họ Doãn cũng đã biết bọn họ đến đây rồi, đương nhiên là hai người phải ở lại nhà họ Doãn một đêm, ngày mai lại quay trở về trụ sở, cũng không có vấn đề gì.
Nếu trời còn sớm, Phong Lẫm sẽ trở về trụ sở với Cố Di Gia trước, nhưng hiện tại thật sự quá muộn, thêm vào đó ông cụ Doãn muốn gặp bọn họ, thế thì họ ở lại một đêm cũng được.
Phong Lẫm giới thiệu hai người Du Phong cho Doãn Kiến Thành: "Đây là cháu trai của Du lão tướng quân và đồng chí Du Phong, đây là vợ của Du Phong đồng chí Tần Mộng Kiều."
Nhờ mối quan hệ của ông nội, Doãn Kiến Thành cũng được nghe nói về Du lão tướng quân, cười đáp: "Thì ra là đồng chí Du và đồng chí Tần, hai người muốn đi đâu?"
Khi biết bọn họ là thanh niên trí thức, Doãn Kiến Thành nói: "Tàu hỏa hôm nay trễ, bây giờ đoán chừng đã không còn xe nữa, hai người không kịp về thôn nữa rồi, không bằng đến nhà tôi ở một đêm, ngày mai lại về."
Tần Mộng Kiều vội vàng xua tay: "Không cần phiền hà vậy đâu, chúng tôi có thể đi nhà nghỉ mà."
"Đừng khách sáo." Doãn Kiến Thành cười đáp: "Phòng trong nhà của tôi nhiều, mọi người cứ ở, hơn nữa huống hồ ông nội của tôi và Du lão tướng quân lại quen biết nhau."
Không những vậy, Cố Di Gia ở bên cạnh cũng khuyên nhủ, cuối cùng hai người Du Phong cùng lên xe với bọn họ.
Doãn Kiến Thành lái xe đưa bốn người về nhà.
Lúc xe về đến nhà, trời đã tối.
Ông cụ Doãn ngồi ở trong phòng nghe tiếng, liền mở cửa ra quan sát, nhìn thấy Cố Di Gia từ trên xe bước xuống, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Gia Gia!"
"Ông cậu!"
Cố Di Gia bước tới, nhiệt tình cho ông cụ một cái ôm thật chặt, nụ cười trên khuôn mặt long lanh, nhẹ nhàng.
Sau khi cho ông cậu một cái ôm đoàn tụ, Cố Di Gia cũng giới thiệu hai người Du Phong Và Tần Mộng Kiều cho ông, khi biết bọn họ chính là cháu trai và cháu dâu của Du lão tướng quân, ông cụ Doãn vô cùng hoan nghênh.
Trong nhà đã nấu cơm xong, chỉ đợi bọn họ trở về.
Tô Vân Nhân nhìn thấy nhiều hơn hai vị khách, thì cũng không hoảng mà lập tức đi nhào bột, ghiền ra sợi mì, đến lúc đó cho vào nồi canh sôi thì có thể ăn.
Tuy đã qua Tết Nguyên tiêu, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, bình thường mọi người đều ăn lẩu nhiều, nên chuyện vừa nấu vừa ăn này rất bình thường.
Đồ ăn hôm nay có nồi lẩu thịt cừu, đây là thịt cừu mà mấy ngày trước, ông cụ Doãn cho người đi mua được, liên tục được làm đông ở trong nhà, hôm nay biết Cố Di Gia bọn họ trở về, nên đã bảo Tô Vân Nhân làm lẩu thịt cừu cho bọn họ.
Một bát canh thịt cừu nóng hổi lót dạ, bọn họ đều cảm thấy rất dễ chịu.