Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 879 - Chương 879: Trở Về 5

Chương 879: Trở Về 5 Chương 879: Trở Về 5 Chương 879: Trở Về 5
Cố Di Gia ăn rất ngon miệng, nói với Tô Vân Nhân: "Chị dâu họ, chị nấu ngon quá, làm em cũng muốn ăn thêm hai bát nữa."

"Vậy ăn thêm nhiều chút." Tô Vân Nhân mím môi cười nói: "Em quá gầy rồi."

Cố Di Gia cười hì hì: "Thật ra em chính là vẻ đẹp trời sinh, tạng người không dễ mập, ăn bao nhiêu cũng vô ích ạ."

Nghe lời nói này, ngoài hai người Du Phong và Tần Mộng Kiều không biết rõ sự tình ra, thì những người khác đều liếc cô, nghĩ rằng cô đang khoác lác.

Mỗi ngày đều ăn chút như vậy, thì làm sao mập được?

Lúc người nhà họ Doãn điều tra hai anh em họ, mới biết được sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, ông cụ Doãn nói thịt cừu rất bổ nên sớm nhờ người mua được thịt cừu còn tươi, chính là để bồi bổ cho sức khỏe của Cố Di Gia.

Ăn cơm xong, mọi người đều ngồi trong phòng khách nói chuyện.

Phong Lẫm lấy quà mừng năm mới cho nhà họ Doãn: "Đây là quà do ông bà nội bảo chúng cháu mang tặng ông." Anh nói với ông cụ Doãn: "Tuy đã ăn Tết xong rồi, nhưng cũng chưa muộn ạ."

Ông cụ Doãn bất lực cười nói: "Lão Phong này vẫn là không thay đổi mà."

Biết bọn họ đi tàu hỏa mấy ngày, nhất định đã mệt rồi vì vậy ông cụ Doãn cũng không nói nhiều với bọn họ mà giục bọn họ đi nghỉ ngơi.

Cố Di Gia tắm nước nóng, sau đó thoải mái vùi mình vào chiếc giường, thư giãn cơ thể.

Đến lúc Phong Lẫm trở lại, cô vòng tay ôm lấy lòng ngực ấm áp của người đàn ông, nói: "Không biết chị dâu và Nghi Giai như thế nào rồi, bụng của bọn họ bây giờ sắp được chín tháng rồi?"

Bây giờ đã là mười ngày cuối của tháng hai, chẳng mấy chốc sẽ đến tháng ba, cũng chính là ngày dự sinh của bọn họ.

Cố Di Gia rất vui mừng, vì cô có thể về kịp trước ngày bọn họ sinh.

Phong Lẫm nói: "Lão Cố vẫn chưa gọi điện thoại cho chúng ta, có lẽ mọi chuyện vẫn tốt."

Nghe được lời ngày, Cố Di Gia không nhịn được muốn cười, suy nghĩ của Phong Lẫm rất đơn giản, chỉ cần không gọi điện thoại thì chính là mọi người đều bình an.

Ở trên tàu hỏa vài ngày, Cố Di Gia thật sự rất mệt, nói với anh vài câu rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngủ một giấc đến khi trời sáng, cô chậm rãi bò dậy.

Phong Lẫm không có ở đây, cô vươn tay mò lấy chiếc đồng hồ ở trên đầu giường xem giờ, mắt Cố Di Gia mở tròn lên, mình ngủ gần mười hai tiếng đồng hồ rồi sao?

Cô cũng không thể lười biếng ở trên giường được nữa, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo.

Vừa mặc xong quần áo thì Phong Lẫm mở cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng chân tay cuống cuồng của cô, cười nói: "Buổi chiều chúng ta đi xe trở về trụ sở, bây giờ vẫn còn sớm, không phải vội."

Cố Di Gia nói với vẻ oán trách: "Mấy giờ anh thức dậy vậy, thế mà không gọi em?"

Cảm giác ngủ nướng ở nhà người khác, khiến cô nhiều ít cũng có chút xấu hổ.

"Không sao, em mệt rồi, ông cậu nói không cần gọi em dậy, để em ngủ nhiều thêm chút." Anh vuốt tóc cô, dịu dàng nói.

Cố Di Gia nhìn anh, đoàn trưởng Phong đang mặc quân phục khiến cho người ta tim đập nhanh, cũng bị hoa hết cả mắt, cô nhón chân lên hôn anh một cái.

Đến khi cô sửa soạn bản thân rồi ra ngoài, mới phát hiện ngoài Doãn Kiến Thành đã đi làm ra, còn những người khác đều ở đây.

Du Phong và Tần Mộng Kiều vẫn chưa đi, hai người đang nói chuyện với ông cụ Doãn.

Nhìn thấy Cố Di Gia tỉnh giấc rồi, ông cụ Doãn bèn vẫy tay nói: "Gia Gia, đã đói chưa? Nhanh lại đây ăn bữa sáng."

Trong lòng của người già, không có gì quan trọng hơn ăn, có thể ăn thì sức khỏe mới tốt được. Ông cụ cảm thấy sức khỏe của Cố Di Gia yếu như vậy, nguyên do chính là do cô ăn ít, chỉ mong sao cô một ngày ba bữa, mỗi bữa ăn hết mấy bát cơm.

Cố Di Gia mặt dày chào mọi người buổi sáng rồi đi ăn sáng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cô cạnh Phong Lẫm và ông cụ Doãn cùng mọi người nói chuyện.

Lúc buổi trưa, Doãn Kiến Thành tan làm trở về nhà, cùng bọn họ ăn cơm.

Ăn xong bữa trưa, Du Phong và Tần Mộng Kiều phải đi trước.

Cố Di Gia và Phong Lẫm tiễn bọn họ ra ngoài. Hai người họ cần phải đi xe đến một thị trấn gần đó trước, sau đó chuyển xe đi về thôn, phải mất khoảng chừng ba tiếng đồng hồ.

Tần Mộng Kiều nói: "Gia Gia, sau này có thời gian nhớ viết thư cho tôi nhé, tôi cũng sẽ viết thư cho cô."

Tuy thời gian gặp nhau không lâu, nhưng trong lòng Tần Mộng Kiều đã xem Cố Di Gia là bạn, không chỉ bởi vì Cố Di Gia là con dâu của dì Quản, mà cũng bởi vì con người của cô gái này rất tốt, là người rất hòa đồng, tốt tính.

Cố Di Gia cười cười đồng ý.

Sau khi tiễn hai người, Cố Di Gia và Phong Lẫm ở lại nhà họ Doãn đến buổi chiều, cho đến khi xe của quân đội đến đón bọn họ.

Ông cụ Doãn tiễn bọn họ ra cửa: "Các cháu có thời gian thì lại chơi, cứ xem đây như là nhà của mình."

Cố Di Gia kéo tay của ông ấy, dặn dò ông ấy chú ý sức khỏe: "Hôm nào có thời gian cháu sẽ đến thăm ông, ông nhất định phải cẩn thận chú ý bảo trọng sức khỏe ạ!"

"Được được được." Ông cụ Doãn cười đồng ý.

Cố Di Gia và Phong Lẫm đều đã lên xe.

Đến khi xe khởi động, khi họ quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy ông cụ Doãn đang đứng ở cửa, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Cho đến khi ông ấy dần biến mất khỏi tầm mắt, Cố Di Gia mới thở phào nhẹ nhõm, sờ vào mặt mình. Trong lòng cô cũng biết rõ rằng khuôn mặt này của mình có lẽ chính là niềm an ủi đối với ông cụ Doãn.

Cho nên cô cũng không bủn xỉn bày tỏ sự quan tâm của mình với ông, hy vọng ông cậu cẩn thận bảo trọng sức khỏe, chỉ còn vài năm nữa thôi...
Bình Luận (0)
Comment