Chương 880: Vỡ Ối 1
Chương 880: Vỡ Ối 1
Chương 880: Vỡ Ối 1
Lúc hai người về đến trụ sở trời đã bắt đầu chập tối.
Đợi khi họ xuống xe thì đã thấy Cố Minh Thành bước đến giúp họ xách hành lý xuống.
Cố Di Gia cảm động nói: "Anh cả, anh đợi ở đây từ nãy đến giờ sao? Vất vả cho anh rồi."
Cố Minh Thành xoa đầu cô, sau đó giúp họ xách hành lý về nhà, vừa đi vừa nói: "Hai đứa đến chỗ anh ăn bữa tối trước đi, chị dâu đã nấu sẵn cơm nước hết rồi, chỉ đợi hai đứa về ăn thôi."
"Được." Phong Lẫm cũng không thèm khách sáo với anh ấy.
Sau khi cất hành lý xong thì họ xách theo quà năm mới mà Quan Tễ đã chuẩn bị cho nhà họ Cố ra cho anh cả và chị dâu.
Vừa ra đến cửa thì đã thấy Bảo Hoa vui vẻ chạy từ trong phòng ra, nhào đến ôm lấy eo Cố Di Gia.
"Cô út, cuối cùng cô cũng về rồi, con nhớ cô muốn chết đây này!"
Cố Di Gia ôm lấy cô bé, vừa đi vào trong vừa cười: "Cô cũng nhớ mọi người lắm, nhưng nhớ Bảo Hoa của chúng ta nhất."
Bảo Hoa cười hi hi, cảm thấy quả nhiên mình là cục cung của cô út, là người quan trọng nhất.
Trần Ngải Phương bước từ nhà bếp ra, thấy hai người họ bình an quay về thì thở phào một hơi: "Hai đứa đói rồi đúng không, qua đây ăn cơm nhanh đi."
Cố Di Gia nhìn cái bụng to tướng của chị dâu, mặc dù trời rất lạnh, cô ấy mặc cũng rất nhiều lớp nhưng vẫn có thể thấy được bụng, cô ấy bước ra khiến Cố Di Gia kinh hồn bạt vía, vội vàng bước sang đó đỡ lấy chị dâu mình.
"Chị dâu, bụng chị đã lớn như vậy rồi thì nên cẩn thận chút chứ! Có việc gì thì cứ để anh em làm được, chị đừng làm nữa."
Trần Ngải Phương cười đáp: "Biết rồi biết rồi, chỉ trông lớn vậy thôi chứ không vất vả bao nhiêu cả."
Có lẽ cô ấy được trời thương nên cơ thể luôn rất khỏe mạnh, kể từ lúc mang thai cho đến lúc sinh con cũng không thấy mệt mỏi gì cả.
Nên cho dù bây giờ bụng có to như thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng làm việc của cô ấy.
Cố Di Gia và chị dâu nói chuyện một lúc thì quay đầu lại nhìn: "Bảo Sơn đâu? Đã khai giảng rồi sao?"
"Đúng thế, anh cả mới khai giảng vào hôm qua thôi, cô út về trễ một ngày nên không gặp được anh con rồi." Bảo Hoa cười hi hi nói tiếp: "Nhưng đợi đến tháng sau thì anh cả sẽ về nhà thôi."
Bọn họ ngồi quây quần quanh bàn, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Cố Di Gia kể lại những trải nghiệm của mình trong chuyến đi đến thủ đô lần này cho anh và chị dâu nghe. Cô kể từ lúc lên tàu hỏa cho đến lúc đặt chân xuống thủ đô, từ đêm giao thừa cho đến mùng một đến nhà họ hàng chúc tết, thật sự không nói hết chuyện được, đôi lúc Bảo Hoa còn chen vào vài câu nữa.
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương chỉ cười ngồi bên cạnh lắng nghe, thấy dáng vẻ vui vẻ phấn khích, giọng điệu hoạt bát của cô thì rất vui mừng.
Đợi khi ăn cơm xong, Cố Minh Thành và Phong Lẫm dọn dẹp bàn ăn, còn Cố Di Gia và chị dâu thì cùng nhau thu dọn đống quà mà mẹ chồng Cố Di Gia gửi về.
Trần Ngải Phương không ngờ nhà họ Phong lại gửi nhiều quà năm mới như thế: "Khiến họ phải lãng phí rồi."
Cố Di Gia gật đầu nhưng sau đó lại nói: "Đấy đồng nghĩa với việc mẹ chồng thương em nên mới có lòng chuẩn bị nhiều như thế, sau này em sẽ cố gắng hiếu thuận với hai người họ."
Trần Ngải Phương cười không được khóc cũng không xong, làm gì có ai lại tự luyến như thế chứ?
Nhưng cô ấy cũng rất đồng tình với điều này, nếu như không thích đứa con dâu này thì người làm mẹ chồng sao lại có thể hào phóng chuẩn bị quà mừng năm mới hậu hĩnh như thế để con dâu mang về nhà cơ chứ.
Đây không phải là vấn đề tiền bạc mà là một loại thái độ.
Sau khi dọn dẹp xong, Trần Ngải Phương kéo lấy tay Cố Di Gia để kiểm tra bệnh tình của cô, cô ấy hỏi: "Chuyến đi này có thuận lợi không, sức khỏe không gặp vấn đề gì đấy chứ?"
Cố Di Gia bật cười: "Chị dâu yên tâm đi, chỉ là hơi mệt mà thôi nhưng cũng không bệnh gì cả."
Quan trọng là trên đường đi đoàn trường Phong chăm sóc cho cô rất tốt, cho dù là ngồi xe tận mấy ngày rất mệt nhưng cũng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là cơ thể khỏe lại ngay, không hề có dấu hiệu đổ bệnh gì cả.
Lúc này Trần Ngải Phương mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ lúc em chồng và đoàn trưởng Phong xuất phát đến thủ đô thì cô ấy đã bắt đầu lo lắng không yên rồi. Cô ấy sợ cô sẽ đổ bệnh, mặc dù sau đó khi đến thủ đô thì họ có gọi điện thoại về nhưng người không ở trước mặt thì cũng không thể nào yên tâm được.
Cũng may là họ vẫn bình an quay về, không hề bị bệnh gì cả.
Cố Di Gia ngồi ở chỗ anh và chị dâu được một lúc thì đi cho lì xì tết bù lại cho Bảo Hoa, sau đó cô quay về nhà cùng Phong Lẫm.
Cố Minh Thành đã đốt sẵn lò sưởi, nấu sẵn nước ấm trong nồi cho họ rồi.
Cố Di Gia dùng nước ấm tắm trước, sau đó nằm dài lên giường, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
"Về đến nhà rồi." Cô cảm thán, lăn vào lòng đoàn trưởng Phong: "Anh Lẫm, vẫn là nhà của mình thoải mái có đúng không?"
Phong Lẫm ừm một tiếng, đối với anh của trước đây thì thật sự ở đâu cũng giống nhau cả, chẳng qua chỉ là một nơi để ngủ mà thôi.