Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 881 - Chương 881: Vỡ Ối 2

Chương 881: Vỡ Ối 2 Chương 881: Vỡ Ối 2 Chương 881: Vỡ Ối 2
Kể từ sau khi kết hôn với cô thì anh mới có khái niệm "nhà", cho dù có đi xa đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần nơi đó có cô thì đó chính là nhà của anh.

Cố Di Gia mệt rã rời nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù cả đoạn đường Cố Di Gia được anh chăm sóc rất cẩn thận nhưng đi xa nhiều ngày như thế thì vẫn cảm thấy mệt mỏi, không thể khỏe ngay tức khắc được.

Phong Lẫm ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu cọ vào gương mặt mịn màng, không tỳ vết của cô, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Hôm thứ hai về đến nhà, Cố Di Gia vẫn ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh giấc.

Vì là nhà mình nên chỉ có hai vợ chồng họ thôi, không có người ngoài, nên sau khi thức giấc cô cũng không vội ngồi dậy ngay mà tiếp tục nằm ở trên giường.

Cô cảm thấy người mình vẫn mềm oặt, đó là cảm giác mệt mỏi sau khi trải qua một khoảng thời gian căng thẳng.

Vào lúc cô tiếp tục ngủ nướng, mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ thì Phong Lẫm đẩy cửa bước vào, thấy cô đã thức rồi thì mới ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô rồi nói: "Gia Gia, dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp."

Cố Di Gia chậm chạp, lề mề: "Em không muốn dậy đâu, em chỉ muốn nằm yên trên giường thôi."

Nằm thế này thoải mái biết bao.

Phong Lẫm cười, cũng không ép cô phải dậy, anh bước vào nhà bếp bưng bữa sáng vào phòng để cô ngồi trên giường ăn.

Cố Di Gia ngồi đó, mở miệng ăn đồ ăn mà anh đút cho, không kiềm lòng được cảm thán một tiếng: "Anh Lẫm, anh còn tốt hơn cả mẹ em nữa đấy, anh cứ nuông chiều em như thế mãi thì em sợ sau này sẽ trở thành người tứ chi không phát triển mất."

Trước đây cho dù mẹ cô có chiều cô đến đâu thì cũng sẽ không cho cô ngồi trên giường ăn cơm thế này... Trừ khi cô bệnh không dậy nổi thôi.

Nhưng từ nhỏ cô đã là một đứa bé khỏe mạnh, số lần đổ bệnh ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay nên trước đây cô chưa được ngồi trên giường ăn cơm bao giờ.

"Không đâu." Đoàn trưởng Phong nói một cách thẳng thắn: "Đợi qua thời gian này thì em phải bắt đầu huấn luyện sớm." Khi nghe cô nói "tốt hơn cả mẹ" thì anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng cô lấy ra để so sánh mà thôi.

Cố Di Gia: "..."

Đoàn trưởng Phong thật sự không biết đùa là gì cả.

Mấy hôm nay do đang tết nên Cố Di Gia đã bỏ dở chuyện tập luyện buổi sáng, nhưng bây giờ quay về rồi, chắc chắn phải bắt đầu lại không thể bỏ dở nữa.

Cố Di Gia biết người đàn ông này cứng nhắc đến mức nào, nhưng lại không ngờ anh lại không dung túng cho mình.

Cho nên mới nói cái gì mà nuông chiều sinh tật thì chỉ nên nói ngoài miệng thôi, đừng nên ôm quá nhiều hy vọng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia hoàn toàn không có thời gian nằm xuống giường.

Do mọi người biết cô về rồi nên đã đến thăm cô, tìm cô để trò chuyện, hỏi cô những chuyện ở thủ đô.

Trang Nghi Giai cũng có đến.

Thấy cô ấy vác cái bụng to tướng của mình đến thì Cố Di Gia giật mình phải vội vàng đỡ lấy cô ấy ngay: "Sao cậu lại đến đây vậy? Bây giờ bụng đã lớn như thế này rồi, tốt nhất là đừng đi lung tung nhiều."

"Không sao." Trang Nghi Giai nói rất nhẹ nhàng: "Bác sĩ nói rồi, bình thường phải vận động nhiều vào, tớ cũng không thể ngày nào cũng ngồi yên trong nhà được đúng không?"

Hai người họ ngồi xuống, Trang Nghi Giai hỏi cô về chuyến đến thủ đô đón tết lần này.

Cố Di Gia chỉ chọn vài việc để kể thôi mà Trang Nghi Giai đã ngưỡng mộ đến chết rồi: "Nghe có vẻ rất náo nhiệt nhỉ, nếu sau này có thời gian thì tớ nhất định sẽ đến thủ đô mở mang tầm mắt, sẵn tiện đi thăm Mỹ Di luôn."

Lúc này cô ấy chợt nhớ ra gì đó lại hỏi tiếp: "À đúng rồi, Mỹ Di có tin tức gì chưa?"

"Vẫn chưa." Cố Di Gia lắc đầu.

Phương Mỹ Di không giống cô, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, trong thời đại này đã được xem là độ tuổi kết hôn muộn, sau khi kết hôn thì phải vội vàng sinh con ngay.

Trang Nghi Giai cũng chỉ hỏi một câu thế thôi, cô ấy sợ Cố Di Gia bị áp lực.

Nếu như nói người chịu áp lực lớn nhất thì cô ấy thấy vẫn là Cố Di Gia, dù sao cô và đoàn trưởng Phong cũng đã kết hôn ba năm rồi, còn Phương Mỹ Di vừa kết hôn được nửa năm nên cũng không vội cho lắm.

Đáng tiếc là cô ấy hoàn toàn không biết Cố Di Gia không hề cảm thấy áp lực gì cả. Lần này cô đến thủ đô đón tết nhưng lại không ai giục cô sinh con, lúc cha mẹ chồng và chị em dâu nói chuyện với cô thì chưa bao giờ nhắc đến chuyện sinh con, điều này khiến cô vô cùng thoải mái, ít nhất thoải mái hơn lúc đến chúc tết nhà sư đoàn trưởng Phương vào năm ngoái.

Cô nghĩ có lẽ mình là cô con dâu được sống thoải mái, vui vẻ nhất trong thời đại này rồi.
Bình Luận (0)
Comment