Chương 900: Bắt Cóc 4
Chương 900: Bắt Cóc 4
Chương 900: Bắt Cóc 4
Nhị Hoa và Tam Hoa chớp mắt, tuy không hiểu sao bỗng dưng cha lại nói vậy nhưng các cô bé vẫn ngoan ngoãn tươi cười.
Trong lòng Chu Hồng Anh cảm thấy mâu thuẫn, cô ấy hỏi: "Lão Mã, mẹ với Xuân Hoa sao rồi?"
Mấy hôm trước Mã Xuân Hoa vừa bị đánh, lần này đến lượt Tiểu Tráng lại mất tích, không biết bây giờ mẹ và cô út sao rồi. Đương nhiên cô ấy không hề đau lòng gì bọn họ cho cam, mà là do cô ấy là một người phụ nữ, cũng là một người mẹ, nghe về những chuyện như thế này trong lòng cô ấy cũng không thoải mái lắm.
Chính ủy Mã ăn mì xì xụp, hiển nhiên đã rất đói bụng.
Nghe thế, anh ấy nuốt mì xuống rồi nói: "Trong lòng mẹ chắc chắn là khó chịu rồi, khóc đến nỗi mắt sưng húp cả lên, Xuân Hoa..."
Nói đến Mã Xuân Hoa, vẻ mặt anh ấy nhăn nhó như có nỗi niềm khó nói.
Thực tế là sau khi chính ủy Mã đến cục công an báo án, anh ấy cũng nhờ người quen giúp tìm Mã Tiểu Tráng, đồng thời cũng đến nhà họ Vương một chuyến xem thử có manh mối gì không.
Vương Tử Thân bị Mã Xuân Hoa đánh gãy chân, dạo này gã cư xử rất quái lạ, cứ ở mãi trong nhà không đi đâu cả.
Người đón tiếp anh ấy là người mẹ mù của Vương Tử Thân. Tuy rằng bà cụ bị mù nhưng tâm thì không, sau khi biết Mã Tiểu Tráng mất tích thì bà cụ cũng rất lo lắng.
Chính ủy Mã nghĩ mình sẽ nhìn thấy em gái Mã Xuân Hoa ở nhà họ Vương, vết thương trên mặt cô ta đã lành đáng kể sau khi bị đánh. Nhưng khi anh ấy đến, cô ta lại mặc một chiếc váy mới, hoàn toàn không quan tâm gì đến Mã Tiểu Tráng đang bị mất tích.
Trong phút chốc, chính ủy Mã tức đến nỗi nghẹn ngào.
Anh ấy không kiềm được hỏi: "Tiểu Tráng mất tích rồi, chẳng lẽ em không lo lắng sao?"
Nghe anh ấy hỏi vậy, vẻ mặt của Mã Xuân Hoa không vui: "Em lo lắng thì có ích gì? Cho dù em có lo lắng thì cũng chẳng có cách nào tìm đưa Tiểu Tráng về mà! Chẳng phải là do Tiểu Tráng ham chơi sao? Cũng chẳng biết nó chạy đến xó xỉnh nào rồi, không biết chừng lúc sau nó sẽ về thôi."
Suýt chút nữa chính ủy Mã đã tức điên vì cái thái độ thờ ơ này của cô ta.
Anh ấy tức giận không chịu được: "Thế mẹ thì sao? Không thấy Tiểu Tráng đâu nữa rồi, mẹ đau khổ đến mức nào em không thấy sao? Sao em không đi an ủi mẹ?"
Mẹ cô ta đang khóc lóc thảm thiết trong nhà, anh ở đây còn nghe được tiếng khóc khàn khàn của bà ta, nhưng Mã Xuân Hoa thân là con gái mà chẳng làm gì.
Vẻ mặt của Mã Xuân Hoa nóng nảy, cô ta nói: "Em an ủi rồi, mẹ tự muốn khóc thì em còn cách nào nữa?" Thấy vẻ mặt khó coi của anh ấy, trong phút chốc cô ta cũng tức giận: "Anh cả, anh thôi đi. Rõ ràng anh biết mẹ chỉ thương mỗi Tiểu Tráng, tuy em là con gái của mẹ nhưng vốn dĩ còn thua cả Tiểu Tráng, bình thường có đồ ăn hay quần áo đều nhường cho Tiểu Tráng... Dựa vào đâu chứ? Cái thằng quỷ sứ đó mất thì mất luôn đi, em còn chẳng kịp mừng ấy chứ."
Cô ta nói xong cũng chẳng đoái hoài gì tới anh ấy nữa, cô ta mặc quần áo mới đẹp đẽ, õng ẹo bước ra ngoài.
Chính ủy Mã nhớ lại chuyện ban nãy, trái tim như nguội lạnh.
Anh ấy không ngờ em gái của mình là một người máu lạnh như thế. Tuy mẹ quả thật là cưng chiều Tiểu Tráng thật, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng mẹ không có cô ta. Hơn nữa, cô ta còn là cô của Tiểu Tráng, đã sống chung với Tiểu Tráng sáu bảy năm, ít nhiều gì cũng có chút cảm tình chứ?
Chỉ vì mẹ thiên vị tiểu Tráng mà cô ta ước gì Tiểu Tráng biến mất luôn sao?
Chưa có một giây phút nào như lúc này khiến chính ủy Mã ý thức rõ ràng người nhà của anh ấy máu lạnh đến nhường nào.
Không chỉ có em gái anh ấy, còn có người mẹ cứ mãi lừa gạt anh ấy, không coi vợ con anh ấy là người nhà, thêm cả hai vợ chồng em trai thứ dưới quê...
Chính ủy Mã không muốn nói mấy chuyện phiền lòng này với vợ con nữa, anh ấy nói: "Có thể là Tiểu Tráng bị bắt cóc thật rồi."
Chu Hồng Anh căng thẳng nói: "Có thể tìm được không?"
Chính ủy Mã thở dài: "Cục công an đang truy tìm theo manh mối, nhưng bây giờ chỉ mới điều tra ra được ba ngày trước có người đưa Tiểu Tráng lên xe lửa đi về phía Nam..."
Tuy Chu Hồng Anh không thông minh nhưng cô ấy vẫn hiểu được điều anh ấy nói có nghĩa gì.
Đã lên xe lửa rồi, ai mà biết mấy kẻ buôn người đó sẽ đưa Mã Tiểu Tráng đi đâu? Xuống xe ở trạm nào? Biển người rộng lớn như vậy, hy vọng tìm được rất xa vời.
Chính ủy Mã nói: "Anh đã bảo người ta tiếp tục đến phía Nam tìm rồi, cục công an cũng tăng thêm nhân lực để điều tra, mong là sẽ tìm được."
Nói đến đây, lòng anh ấy trĩu nặng.
Sau khi xác định với Chu Hồng Anh rằng Mã Tiểu Tráng thật sự đã bị bọn buôn người bắt cóc, mọi người trong khu nhà tập thể mắng bọn buôn người mất hết lương tâm, trong lòng cũng thông cảm cho bác gái Mã hơn.
Cũng có vài người trong khu nhà tập thể quen thân với bác gái Mã, họ có lòng lên nhà họ Vương ở trên thị trấn thăm bác gái Mã để an ủi bà ta.
Sau khi những người đó quay về, họ sụt sịt kể với mọi người: "Trước đây giọng của bác gái Mã to biết bao nhiêu, trông cũng có tinh thần lắm, khi nói chuyện giọng rất vang dội. Bây giờ Tiểu Tráng mất tích rồi, trông bà ta suy sụp lắm, nghe bảo mỗi ngày bà ta đều khóc khàn cả giọng, cứ mãi khóc như vậy sợ rằng sẽ mù luôn cả mắt mất, đến lúc đó không chừng bà ta sẽ giống với mẹ của Vương Tử Thân luôn."