Chương 901: Bắt Cóc 5
Chương 901: Bắt Cóc 5
Chương 901: Bắt Cóc 5
Ngược lại những bác gái đã là bà nội trong khu nhà tập thể rất thấu hiểu cho bác gái Mã.
Nếu cháu trai của họ cũng bị bắt cóc, chắc các bà cũng chẳng thiết sống giống như bác gái Mã.
Có người nói: "Theo tôi thì ngày từ đầu bà ta đừng sống ở nhà con dâu với Tiểu Tráng làm gì, bà ta nên nghe lời chính ủy Mã đi cùng nó về quê mới phải. Con cái vẫn nên sống với cha mẹ, tuy bà nội thương thằng bé, nhưng bà nội cũng không có cách nào thay thế cha mẹ cả, nếu trở về thời điểm đó không chừng sự việc này sẽ không xảy ra."
Có lẽ là do bác gái Mã đi theo con gái đến sống ở nhà con dâu, bà ta cảm thấy mình là người thành phố nên thật ra bà ta rất thích khoe khoang. Nghe bảo hồi còn sống ở thị trấn, ngày nào bà ta cũng đi khoe với hàng xóm xung quanh nên không chăm sóc cho Mã Tiểu Tráng.
Có lẽ trong lòng bà ta, trẻ con ở nông thôn đều khỏe mạnh thích chạy lên núi chạy khắp đồng nên không cần phải lo lắng.
Bằng không thì khi Tiểu Tráng đã mất tích cả ngày trời, mãi đến tối chẳng về bà ta cũng không đến lúc này mới giật mình nhận ra cháu trai mình đã biến mất.
Trần Ngải Phương cũng có nghe kể về chuyện này, cô ấy ôm lấy đứa con trên giường mình, không khỏi thở than.
Cố Di Gia lấy quần áo mới cho cháu trai, cô nói: "Chị dâu à, sau này chúng ta cần phải trông kỹ mấy đứa nhỏ mới được."
Trần Ngải Phương gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, cô ấy cười nói: "Bảo Sơn lớn rồi, cũng biết cẩn thận nên không cần phải lo lắng. Con bé Bảo Hoa là nhóc ranh, không ai lừa được nó đâu, còn phải lo nó đi lừa ngược người ta nữa kìa. Còn về phần đứa nhóc này..."
Cô ấy nhìn chằm chằm con trai bé bóng, đôi mắt đen láy như quả nho của thằng bé cũng chăm chăm nhìn cô ấy.
Hai mẹ con nhìn nhau một hồi lâu rồi cô ấy mới nói: "Không biết tính tình của thằng bé này ra sao nữa, nếu giống như anh trai chị gái nó thì sau này không cần phải quan tâm, không ai lừa được cả."
Cố Di Gia nghe vậy thì buồn cười, cô ôm cháu trai, ghé vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
"Nguyên Bảo nhà ta vừa nhìn là biết thông minh, sau này chắc chắn sẽ thông minh giống anh trai chị gái vậy, không bị mấy kẻ buôn người lừa đâu."
Bé cưng bị cô út kề sát mặt cười rộ, nụ cười như vô thức lại rất ngắn ngủi, tựa như chỉ đang nhếch miệng lên. Cô út Cố Di Gia xem như là thằng bé đang cười.
Sau khi thăm cháu trai xong, Cố Di Gia bèn về nhà.
Gần đây có rất nhiều bậc cha mẹ trong khu nhà tập thể đã bị ảnh hưởng bởi chuyện Mã Tiểu Tráng mất tích, ai nấy cũng dặn dò con cái đừng tùy tiện chạy ra ngoài trụ sở, nhất là đừng nói chuyện với người lạ, đừng ăn đồ linh tinh mà người ta đưa...
Khi Cố Di Gia đi ngang qua nhà hàng xóm, cô còn nghe thấy bác gái hàng xóm lớn tiếng dặn dò cháu trai cháu gái.
Khi về đến nhà, Cố Di Gia vừa ngồi xuống thì đã thấy Phong Lẫm trở về.
Cô hơi tò mò: "Anh Lẫm, sao anh về rồi? Bây giờ mới là ba giờ chiều, còn chưa đến giờ tan ca mà."
Vẻ mặt của Phong Lẫm vô cùng căng thẳng, lạnh lùng, thậm chí còn hơi kiềm nén.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt của anh thả lỏng hơn, anh nói: "Gia Gia, anh phải lập tức xuất phát đi Tây Bắc."
"Gì cơ?" Cô sững sờ, vô thức nghĩ rằng do anh có nhiệm vụ, sau đó cô mới phản ứng lại.
Nếu như có nhiệm vụ, anh sẽ không nói rõ mình sẽ đi đâu, bình thường nếu nói thẳng ra như vậy sẽ không liên quan gì đến nhiệm vụ cả.
Phong Lẫm nói: "Có một người đồng chí của anh ở Tây Bắc xảy ra chuyện."
Cố Di Gia lập tức phản ứng, cô hỏi: "Là đoàn trưởng Dương trước đây gửi khô bò cho chúng ta sao?"
Cô nhớ rất rõ đoàn trưởng Dương vì anh ấy gửi khô bò cho họ rất nhiều lần, vừa khéo chú Vinh cũng rất thích.
Anh nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Bây giờ tình huống của anh ấy không tốt lắm, anh đi thăm anh ấy, mong rằng có thể nhìn anh ấy lần cuối cùng..." Anh nghiến chặt răng: "Đến lúc đó nếu như anh ấy... Anh sẽ sắp xếp cho con anh ấy chu toàn rồi lại về."
Cố Di Gia sửng sốt: "Em nhớ rồi, anh từng nói đoàn trưởng Dương có ba đứa con."
"Đúng vậy." Phong Lẫm xoa tóc cô, kiềm nén giọng nói: "Trước đây trên chiến trường lão Dương đã cứu anh, anh ấy cũng từng sóng vai chiến đấu với lão Cố..."
Cố Di Gia thấy anh bộc lộ cảm xúc đau khổ như vậy, tuy rằng trước đây cô luôn muốn anh bộc lộ cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt anh biến sắc, không thể nén nỗi buồn được thì trong lòng cô cũng hơi buồn bã.
Cô bước đến ôm anh: "Anh Lẫm, anh đi đi, em sẽ ở nhà chờ anh về!"
Phong Lẫm ra sức ôm cô, anh nói: "Nếu như thuận lợi, trong vòng một tháng anh sẽ quay về."
Sau đó Phong Lẫm thu xếp hành lý, vội vàng rời đi.
Cố Di Gia đứng ở cửa nhìn anh đi xa, dần dần biến mất trong cảnh sắc tươi đẹp một chiều cuối xuân.