Chương 978: Dắt “Con Trai” Đi Quanh Trường 3
Chương 978: Dắt “Con Trai” Đi Quanh Trường 3
Chương 978: Dắt “Con Trai” Đi Quanh Trường 3
Phong Bắc Thần lắng nghe, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hôm nay không phải đưa Nguyên Bảo đến trường học để khoe khoang sao, tại sao lại biến thành Nguyên Bảo chăm sóc cô út rồi? Hiện tại Nguyên Bảo mới có mấy tuổi đâu?
Bảo Hoa nhỏ giọng nói: "Lúc em và anh trai còn nhỏ mẹ cũng dặn dò y như vậy, cho nên chúng em đều có thói quen chăm sóc cô út."
Phong Bắc Thần bừng tỉnh, cô ấy nói sao chẳng trách khi Bảo Sơn, Bảo Hoa và thím út chơi cùng nhau, hai anh em rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy mà đều có thói quen lấy cô út làm chủ, chăm sóc cô út.
Hóa ra từ nhỏ đã được ân cần dạy bảo.
Thế thì trước đây sức khỏe của thím út không tốt đến mức nào vậy? Mà ngay đến cả trẻ con cũng muốn chăm sóc thím ấy.
Cố Di Gia cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ đến những ký ức trước đây, trong lòng đối với chị dâu cùng với cháu trai, cháu gái vừa cảm kích vừa hổ thẹn.
Cho nên cô càng muốn đối xử tốt hơn với bọn họ.
Phong Bắc Thần đạp xe, còn Cố Di Gia ôm Tiểu Nguyên Bảo ngồi ở yên sau.
Đến trường, Cố Di Gia đặt Tiểu Nguyên Bảo xuống, nhịn không được lắc lắc tay, nói: "Bé cưng, hình như cháu nặng hơn rồi thì phải."
Nguyên Bảo tò mò nhìn chung quanh, nghe vậy phồng má nói: "Không nặng!"
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của thằng bé, Cố Di Gia chọc chọc vào má thằng bé, cười ha hả nói: "Được được được, bé cưng không nặng, là do sức lực của cô út quá yếu ôm không nổi Nguyên Bảo của chúng ta -"
Nhưng mà Nguyên Bảo vẫn hiểu được động tác xoa xoa tay của cô, lon ton chạy lại, cánh tay nhỏ cũng ra dáng ra hình xoa bóp tay cô. Tuy rằng cũng không xoa bóp được bao nhiêu, nhưng vẫn làm cho Cố Di Gia vui mừng hớn hở, ôm hôn thằng bé thật mạnh.
Bảo Sơn đậu xe xong đi tới, nói: "Cô út, lát nữa cô đừng để Nguyên Bảo gọi người là cô." Sau đó lại ôm em trai ân cần dạy bảo: "Lát nữa khi có người, phải kêu cô út là mẹ, biết không?"
"Mẹ?" Nguyên Bảo không hiểu lắm.
Sợ thằng bé lỡ miệng, Bảo Sơn lại đổi cách khác: "Vậy đến lúc đó em không cần nói chuyện là được."
Nguyên Bảo trừng mắt nhìn anh trai mình, không hiểu rõ tại sao mình lại không được nói chuyện.
Bảo Sơn không thể giải thích rõ ràng với một đứa bé hơn hai tuổi được, liền trực tiếp ra lệnh: "Dù sao khi có người, em phải che miệng mình lại."
Nguyên Bảo vội vàng bịt miệng mình lại, dùng ánh mắt nhìn cậu ấy giống như là đang hỏi có phải như vậy không?
Bảo Sơn đã thành công lại thấy em trai đáng yêu đến nỗi không khỏi cũng bắt chước cô út hôn lên khuôn mặt đáng yêu của thằng bé.
Ôi chao, em trai mình thật sự quá đáng yêu!
Phong Bắc Thần đang định đến câu lạc bộ đọc sách, hỏi: "Thím út, thím có muốn đến câu lạc bộ đọc sách cùng với cháu không?"
"Đi." Cố Di Gia đã sắp xếp xong hành trình ngày hôm nay: "Trước tiên đi đến câu lạc bộ đọc sách xuất hiện một chút, sau đó đi tìm Mỹ Di, tiếp theo đi tìm Nghi Giai, và cuối cùng là đi tìm Du Phong..."
Dù sao thì hôm nay cô cũng sẽ dẫn "con trai" đi khắp trường để tuyên bố mình là người đã kết hôn.
"Vậy cháu đi trước đến phòng học." Bảo Sơn nói: "Cô út, cháu chờ cô và Nguyên Bảo tới."
Cố Di Gia mỉm cười vuốt tóc cậu ấy: "Được rồi, vậy cháu ở đó chờ chúng ta."
Sau khi Bảo Sơn rời đi, Cố Di Gia dẫn Nguyên Bảo cùng Phong Bắc Thần đến câu lạc bộ đọc sách.
Nhiều người đã đến câu lạc bộ đọc sách và đang giao lưu bằng ngoại ngữ, cậu một câu tớ một câu rất là sôi nổi. Những người bên cạnh đang lắng nghe hoặc đang đọc thầm theo.
Khi ba người đi tới, bọn họ vốn là tùy ý chào hỏi, cho đến khi nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo được Cố Di Gia dẫn đến.
"Trời ơi, đây là con của Gia Gia phải không?"
Mấy bạn học nữ thân thiết với Phong Bắc Thần và Cố Di Gia kêu lên.
Âm thanh thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Phải biết rằng, kể từ khi bắt đầu nhập học, Cố Di Gia đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Có nhiều người xinh đẹp chẳng hạn như Phong Bắc Thần, Phương Mỹ Di, Tần Mộng Kiều và Trang Nghi Giai, ai trong số họ không phải là đại mỹ nhân trăm dặm mới tìm được. Tuy nhiên chỉ cần có Cố Di Gia, cô giống như mặt trăng được các vì tinh tú vây quanh. Vẻ đẹp của cô đã thoát ly khỏi thế tục, khiến cho sâu trong lòng mọi người phải cảm thán thốt lên trên đời hiếm thấy.