Chương 984: Trộm Vào Nhà 5
Chương 984: Trộm Vào Nhà 5
Chương 984: Trộm Vào Nhà 5
Phong Lẫm cau mày cũng không đồng ý, đến khi nghỉ hè quá nóng, đi đi về về hết gần mười ngày, cô bôn ba như vậy không biết thân thể sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Di Gia có chút rầu rĩ không vui.
Tâm trạng không vui này kéo dài cho đến khi cô về đến nhà, Trần Ngải Phương liếc mắt liền có thể đoán được, hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao lại không vui?"
Cố Di Gia kể cho cô ấy nghe về việc Phong Lẫm không cho cô trở về trong kỳ nghỉ hè.
Trần Ngải Phương dừng lại một chút, đồng tình với quyết định của đoàn trưởng Phong: "Đoàn trưởng Phong cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, nghỉ hè nóng như vậy, nếu như bị cảm nắng cũng không phải chuyện đùa."
Tuy rằng Cố Di Gia biết là có lý, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã khó chịu.
Tâm trạng buồn bực kéo dài mấy ngày, cho đến khi nghe nói nhà hàng xóm bị trộm đồ vật, sự chú ý của Cố Di Gia mới chuyển sang đây.
"Nghe nói là kẻ trộm lẻn vào ban đêm lấy trộm rất nhiều tiền, ngay cả đồ ăn trong phòng bếp cũng bị lấy trộm." Trần Ngải Phương có chút lo lắng sốt ruột: "Bây giờ an ninh không tốt, không biết khi nào đến lượt nhà chúng ta bị trộm, buổi tối chúng ta phải cẩn thận một chút."
Cố Di Gia nhíu mày, dạo này an ninh trật tự quả thực rất kém, thậm chí cướp bóc trên đường phố cũng thường xuyên xảy ra, thấy mãi thành quen.
Hai anh em Bảo Sơn, Bảo Hoa có vẻ hơi lo lắng.
Đặc biệt là Bảo Sơn, là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu ấy có trách nhiệm phải bảo vệ người nhà, lập tức nói: "Mẹ, để con chuyển xuống phòng dưới lầu ở, mẹ và Nguyên Bảo lên lầu đi."
Cố Di Gia và những người khác đều ở tầng trên, chủ yếu là do trên lầu yên tĩnh, bọn họ có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Chỉ có Trần Ngải Phương và Nguyên Bảo ở tầng dưới.
Nhưng hiện tại không an toàn, Bảo Sơn không yên tâm để mẹ và em trai ở tầng dưới.
"Để cháu và Bảo Sơn cùng nhau ở tầng dưới." Phong Bắc Thần cũng nói: "Đúng rồi, chúng ta tìm vài vũ khí tự vệ đi, nếu ăn trộm dám vào, cháu đánh chết hắn."
Từ nhỏ cô ấy đã đi theo cha mẹ ở trong trụ sở xã, công phu quyền cước cũng không tồi, cũng không sợ kẻ trộm.
Cô ấy không hề sợ hãi, nếu kẻ trộm đến, nhất định cô ấy sẽ khiến cho bọn chúng có đến mà không có về.
Bảo Hoa đề nghị nói: "Mẹ, chúng ta nuôi một con chó đi, giống như ở trong thôn ấy ạ, nuôi một con chó giữ nhà."
Nguyên Bảo lập tức sủa lên: "Gâu gâu, gâu gâu -"
Trần Ngải Phương cảm thấy nuôi một con chó cũng tốt, nhưng muốn mang một chú chó về nuôi, trong lúc nhất thời cũng không biết tìm ở đâu.
Phong Bắc Thần cười nói: "Nuôi một chú chó cũng tốt, dì Trần không cần lo lắng, cháu sẽ đi tìm chú Thạch giúp đỡ."
Chú Thạch mà cô ấy nói chính là cảnh vệ của tư lệnh Phong. Đồng chí Tiểu Thạch thỉnh thoảng sẽ giúp Quản Tễ tặng đồ cho bọn họ, cho nên rất quen thuộc với họ.
Trần Ngải Phương nghe vậy cảm thấy cũng đúng.
Nhưng mà không ngờ rằng, còn chưa thấy bóng dáng của chú chó đâu, nhà bọn họ đã gặp phải kẻ trộm đến.
Khi tên ăn trộm trèo tường vào nhà, không cẩn thận gây ra tiếng động, Phong Bắc Thần lập tức tỉnh dậy.
Đừng thấy cô ấy tuổi còn trẻ, tính cảnh giác của cô ấy cũng không hề thấp. Trước đây cha mẹ cô ấy cũng nuôi cô ấy giống như là con trai, thậm chí còn ném cô ấy vào trong binh lính bình thường vào núi huấn luyện dã ngoại. Nếu không phải chí hướng cô ấy không ở nơi này, có lẽ cô ấy đã sớm nhập ngũ.
Phong Bắc Thần lặng yên không một tiếng động đứng dậy, cầm lấy cây gậy ở đầu giường, nhẹ nhàng đi ra ngoài như một con báo.
Cô ấy không hành động hấp tấp, mà đứng yên trong góc tối nhìn chằm chằm người đi vào.
Có ba tên trộm xông vào.
Ba người này rõ ràng là thường xuyên phạm tội, hai người quen thuộc trèo tường vào, một người trông chừng ở đầu tường bên kia.
Sau khi xác định chỉ có ba tên ăn trộm, Phong Bắc Thần liền có ý định.
Cô ấy với tốc độ cực nhanh sét đánh không kịp bịt tai trước tiên hạ gục tên canh gác trước, dùng gậy đánh hắn ta bất tỉnh. Sau đó hét lớn để quấy nhiễu hai tên trộm đang xông vào kia.
Hai tên trộm còn chưa kịp lên lầu, Bảo Sơn đã cầm gậy chạy ra, quét qua chúng.
Tên trộm hoảng sợ vô ích, theo bản năng bỏ chạy trốn ra ngoài, nhưng lại bị Phong Bắc Thần canh ở cửa đánh một gậy lại một gậy đánh qua.
Cô ấy sử dụng gậy khí thế phi thường, dùng gậy đánh hai tên trộm một trận tơi bời.
Hai tên ăn trộm hét lên thảm thiết, ở trong đêm yên tĩnh cực kỳ thê thảm.