Chương 985: Nuôi Chó Con 1
Chương 985: Nuôi Chó Con 1
Chương 985: Nuôi Chó Con 1
Động tĩnh này lớn đến mức hàng xóm bên cạnh còn bị đánh thức chứ đừng nói là nhóm Cố Di Gia ở trên tầng.
Trong nháy mắt dưới bầu trời đêm tối tăm ấy, đèn lần lượt sáng lên, rất nhiều người đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Cố Di Gia, Trần Ngải Phương và Bảo Hoa ở tầng trên cũng ngó đầu ra xem, vào lúc bọn họ nhìn thấy tên trộm dưới tầng bị Phong Bắc Thần đánh thành đầu heo thì sửng sốt.
Bọn họ còn chưa ôm chó về nuôi nữa, thế mà đã có trộm chạy đến nhà họ rồi, cái này có phải là nhanh quá rồi không?
Không đúng, Thần Thần giỏi quá đi!
Hàng xóm nghĩ rằng xảy ra chuyện gì đó nên đến gõ cửa, khi bọn họ biết tiếng hét thê lương ban nãy là của tên trộm thì cực kỳ tức giận, trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ đánh trộm.
Tên trộm nằm trên mặt đất kêu oai oái, sắp đánh chết người rồi!
Trần Ngải Phương lo lắng xảy ra tai nạn chết người nên nhanh chóng chạy ra ngăn cản.
"Mọi người bình tĩnh đi, trộm mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng đừng làm bẩn tay của mình, ai rảnh thì báo cảnh sát hộ với được không?"
Có người nhiệt tình nói: "Để tôi đi, tôi đạp xe rất nhanh."
Đã hơn ba giờ sáng, cũng là lúc mọi người đang chìm vào giấc ngủ đẹp.
Bình thường nếu như bị gọi dậy vào lúc này, e rằng mọi người đều sẽ tức giận, nhưng lần này là bắt trộm nên mọi người không tức giận, ngược lại còn tụm vào một chỗ, vừa bắt trộm vừa báo cảnh sát.
Đặc biệt là người hàng xóm bị trộm tiền và thực phẩm vào hai ngày trước, không nhẹ tay với tên trộm chút nào, đồng thời tra hỏi có phải bọn họ đã trộm tiền và lương thực của ông ấy hay không.
Thấy ông ấy kích động muốn đánh tên trộm lần nữa, những người xung quanh nhanh chóng ngăn cản.
Ba tên trộm này vốn dĩ bị Phong Bắc Thần lấy gậy đánh nên bị thương không nhẹ, vừa nãy lại bị mọi người đánh thêm trận nữa, giờ thì mặt mũi bầm dập, bị mọi người đánh thành như vậy, đúng là lo lắng sẽ xảy ra án mạng mất.
Người chú hàng xóm bị mất trộm vừa xót xa vừa uất ức, gần như bật khóc, nghẹn ngào nói: "Tiền và lương thực của gia đình chúng tôi đều bị lấy trộm rồi, hai ngày nay đến cơm cũng không dám ăn nhiều, số tiền đó còn là tiền chữa bệnh cho mẹ tôi..."
Mọi người sống ở đây đều biết hoàn cảnh của gia đình ông ấy, trong nhà còn có một mẹ già đang bị bệnh, dạo này đang đi khám.
Hai vợ chồng không những phải phụng dưỡng mẹ già đang ốm mà còn phải nuôi mấy đứa con nữa, vì vậy khó tránh phải việc kinh tế khó khăn túng quẫn, may mà bên này còn có nhà ông cha để lại, không đến nỗi phải lang thang ngoài đường.
Hai vợ chồng đều rất hiếu thảo, bà cụ bị bệnh, họ sẵn sàng đưa tiền cho bà chữa bệnh.
Không ngờ tên trộm đó lại lấy trộm tiền thuốc men của bà cụ, còn trộm đi lương thực của nhà họ, khiến mấy đứa trẻ không có cái mà ăn, nên căm hận tên trộm này vô cùng.
Nếu là bọn họ, bọn họ cũng muốn đánh chết tên trộm đã lấy đi số tiền cứu mạng của họ.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng cảnh sát cũng tới.
Hai chiến sĩ công an đến, nhìn thấy tình trạng khốn khổ của tên trộm, công an kêu lên một tiếng, nhưng khi nghe đến tình hình của người hàng xóm bên cạnh thì cũng không thể thông cảm được.
Kẻ trộm rất đáng ghét, người khác vất vả cực khổ kiếm tiền và lương thực thì lại bị trộm đi mất, ai mà bình tĩnh nổi cơ chứ?
Công an nói với ông chú hàng xóm: "Vẫn chưa xác định được ba người này có phải tên trộm hai ngày trước hay không. Chúng tôi phải đưa họ về để thẩm vấn."
Sau đó công an hỏi về việc bắt tên trộm.
Vừa nãy mọi người đã nghe qua một lượt, không cần nhóm Trần Ngải Phương nói thì đã mồm năm miệng mười, vừa nói vừa vui mừng phấn khích nhìn Phong Bắc Thần.
Trong mắt của những người hàng xóm này, bây giờ Phong Bắc Thần trông giống như một anh hùng.
Có thể bắt trộm, lại còn bảo vệ tài sản của họ được an toàn, sao lại không tính là anh hùng được? Đúng là càng nhìn càng thích.
Cảnh sát cũng ngạc nhiên khen ngợi: "Cô bé này giỏi thật đấy, mới tí tuổi mà đã giỏi như vậy rồi, lần này nhờ con đấy, may mà mọi người cảnh giác!"
Phong Bắc Thần khiêm tốn nói: "Thực ra cũng không có gì, lúc trước cháu cũng có học qua, ba mẹ cháu đều là quân nhân."
Nghe thấy vậy, công an và hàng xóm đều kinh ngạc.
Quân nhân ngày nay rất được kính trọng, không ngờ cha mẹ của cô ấy đều là quân nhân, mọi người càng ngày càng yêu thích cô ấy, cũng không ngạc nhiên lắm khi cô ấy có thể đánh lại được bọn trộm này.
Sau khi công an bắt ba tên trộm đi, hàng xóm cũng lục tục bỏ đi.
Bảo Sơn đóng cửa lại, mọi người trở lại phòng khách.
Ầm ĩ một trận, trời đã gần sáng, Trần Ngải Phương lo lắng bọn họ ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến việc học trên lớp: "Mọi người mau đi ngủ đi, làm xong bữa sáng sẽ gọi mọi người dậy."
Phong Bắc Thần và Bảo Sơn đều đang phấn chấn, mặc dù dậy khá sớm nhưng hai đứa cũng không buồn ngủ nữa, quyết định đi học bài.
Chỉ có Cố Di Gia đau khổ xem hai tập đề, sau đó yên lặng trở về phòng nằm xuống.
Không được, ba giờ sáng dậy bắt trộm, cô còn chưa đầy năm tiếng nên bây giờ rất đau đầu, nếu không để cô ngủ, chỉ sợ cả ngày hôm nay cô sẽ giống như linh hồn vậy.
Cố Di Gia nằm xuống không bao lâu thì ngủ mất.
Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng, ánh bình minh treo trên bầu trời, chói chang rực rỡ.