Chương 986: Nuôi Chó Con 2
Chương 986: Nuôi Chó Con 2
Chương 986: Nuôi Chó Con 2
Bây giờ đã là tháng sáu, Bắc bán cầu chính thức bước vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, trời rất nhanh sáng.
Ăn sáng xong, Phong Bắc Thần đạp xe đạp đưa Cố Di Gia đến trường, Cố Di Gia ngồi sau xe đạp ngáp ngắn ngáp dài, vẫn chưa tỉnh lắm.
Bảo Sơn thấy vậy thì kinh hồn bạt vía: "Cô út, đừng ngủ, nhỡ đâu rơi từ xe xuống sẽ đau lắm đó."
Cố Di Gia buồn ngủ nhìn cậu bé: "Không ngã đâu, cô ôm Thần Thần mà."
Đến trường, cô cố gắng sống sót qua hai tiết học, đợi đến giờ ra chơi, cô không tỉnh táo nổi nữa nên ngủ ngay trên bàn.
"Gia Gia làm sao vậy?" Tần Mộng Kiều lo lắng hỏi, tưởng là Cố Di Gia không khỏe.
Phong Bắc Thần kể cho cô ấy nghe về việc họ thức dậy lúc ba giờ sáng để bắt kẻ trộm.
Lúc cô ấy kể chuyện này, bên cạnh còn có bạn học khác.
Nhóm học sinh vừa tức vừa ngạc nhiên, chửi mắng những tên trộm vô lương tâm đó, dặn dò bọn họ sau này phải cẩn thận, đồng thời cũng có chút lo lắng nói: "Không biết bọn trộm đó có đồng bọn không, nếu như có đồng bọn thì mọi người phải cẩn thận!"
Nếu chỉ có vài tên thì không sao, nhưng nếu như có một băng đảng gây án thì những người bình thường như họ sẽ không thể chống chọi được với sự trả thù của bọn chúng.
Phong Bắc Thần mỉm cười, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Lý Minh Chí lẫn ở trong nhóm nghe thấy vậy không khỏi nhìn về phía Phong Bắc Thần, thầm nghĩ Phong Bắc Thần sợ cái gì, ông nội người ta là tư lệnh, trộm nào dám báo thù chứ?
Buổi trưa, Phong Bắc Thần đưa Cố Di Gia về nhà ăn cơm trưa, bảo cô ở nhà nghỉ trưa đi.
Buổi chiều khi đến trường, thì thấy Phương Mỹ Di, Trang Nghi Giai và Du Phong chạy tới gặp họ, thì ra vào lúc ba người này ăn cơm trưa thì Tần Mộng Kiều kể chuyện tối qua nhà bọn họ có trộm, vì thế ba người cảm thấy khá lo lắng.
Cố Di Gia chợp mắt một lát nên tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, cười nói: "Yên tâm, có Thần Thần ở đây nên sẽ không có chuyện gì đâu."
Sau đó cô kể lại một cách sống động cho họ biết đêm qua Phong Bắc Thần đã bắt trộm như thế nào.
Phong Bắc Thần được cô khen đỏ hết cả mặt, thím út thật lòng thật dạ khen cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy hình như mình đã biến thành siêu anh hùng, suýt nữa thì huênh hoang khoe với mọi người.
Nhóm Du Phong vỗ tay khen ngợi.
Thật ra trong lòng họ cũng cảm thấy Phong Bắc Thần rất giỏi, không hổ danh là người nhà họ Phong! Nhà họ Phong đều là quân nhân, tác phong của mọi người trong gia đình đều là quân nhân và cả lòng can đảm của họ cũng vậy, không sợ nguy hiểm, không sợ cái ác. Phong Bắc Thần trong mắt bọn họ, cực kỳ thích hợp với tính cách của nhà họ Phong, bắt trộm dễ như trở bàn tay.
Buổi chiều tan học, nhóm Cố Di Gia trở về nhà, nhìn thấy cửa nhà mở to, Trần Ngải Phương tiếp hàng xóm.
Hàng xóm nhìn thấy họ thì thật lòng khen ngợi, bọn họ khen Phong Bắc Thần dũng cảm, là nữ anh hùng, khen Bảo Sơn rất thông minh, ít tuổi như vậy mà đã là sinh viên rồi, đến cả Cố Di Gia bị kẹp ở giữa cũng được khen rằng rất xinh gái.
Cố Di Gia: Thật ra cháu thích mọi người khen cháu là thông minh lanh lợi hơn.
Sau khi hàng xóm rời đi, Cố Di Gia hỏi: "Chị dâu, họ tới đây làm gì thế?"
"Tặng quà cho anh hùng đó." Trần Ngải Phương nghiêng người, để họ nhìn thấy "đống quà" trên bàn, nào là trái cây, đồ ăn vặt, trứng gà, cải xanh...
Phong Bắc Thần xấu hổ: "Tại sao họ lại tặng cho cháu ạ?" Cô ấy bắt trộm là bởi vì tên trộm đó lẻn vào nhà họ, chứ đâu phải chạy qua bắt hộ hàng xóm, tặng quà như vậy khiến cô ấy cảm thấy rất ngại.
Trần Ngải Phương rót nước cho bọn họ, cười nói: "Sau khi mấy đứa đi đến trường không lâu thì công an có ghé qua, nói là ba tên trộm bị bắt vào ba giờ sáng đó gần đây đã phạm tội ở khu vực này, trộm cắp rất nhiều tài sản của người ta. Cũng chính ba người này đã trộm của nhà bên cạnh, Thần Thần bắt được bọn họ cũng coi như là trừ hại cho dân..."
Nếu hôm nay Phong Bắc Thần không bắt được ba tên trộm đó, có thể tưởng tượng được tương lai có biết bao nhà sẽ trở thành nạn nhân của chúng, bị bọn chúng lẻn vào nhà ăn trộm, buổi tối ngủ không ngon giấc.
Nghĩ tới đây, hàng xóm đều rất cảm kích Phong Bắc Thần.
Ngay lập tức Phong Bắc Thần cảm thấy rất vui.
Bảo Sơn hỏi: "Mẹ ơi, bọn họ còn có đồng bọn không mẹ?"
"Không có." Trần Ngải Phương mỉm cười nói: "Chỉ có ba người đó gây án thôi. Nghe nói ba người này không sống ở đây, mất hơn một tháng để thăm dò khu nhà mình, đợi đến khi điều tra kỹ càng, biết được hoàn cảnh mỗi nhà ra sao, buổi tối mới lẻn vào nhà trộm đồ."
Chuyện ông chú hàng xóm đưa mẹ già đi khám bệnh đã bị trộm biết được, biết rằng trong nhà họ có tiền nên xông vào ăn trộm.
Còn cả gia đình họ nữa, trong mắt kẻ trộm, không phải phụ nữ thì là trẻ em, không có đàn ông bên cạnh thì rất dễ bắt nạt. Hơn nữa bọn họ còn có sinh viên, rất tử tế đàng hoàng, chắc chắn không ít tiền.
Thế nên cũng trở thành mục tiêu.
Đáng tiếc, bọn trộm không biết rằng, nhà họ ngoại trừ phụ nữ ra thì toàn là trẻ em, nhưng lại không dễ chọc vào tí nào.
Không nói đến Phong Bắc Thần, Bảo Sơn Bảo Hoa cũng học được một số thủ đoạn từ cha mình, Trần Ngải Phương sinh ra ở một vùng nông thôn, trước đây cô đã từng nhặt gậy đánh bọn côn đồ, cực kỳ dũng cảm, nếu như bọn trộm dám đến thì họ cũng dám đánh thôi.
Gia đình quân nhân thời đại này, chịu tác động của môi trường xung quanh, cách làm việc cũng khá là hoang dã.
Phong Bắc Thần cảm thấy hơi ngại, muốn trả lại mấy món hàng xóm nhiệt tình tặng cho mình.
Chỉ là lúc đó có quá nhiều người tặng, đến Trần Ngải Phương còn không phân biệt được ai với ai, vốn dĩ không có cách nào trả lại được.