Chương 987: Nuôi Chó Con 3
Chương 987: Nuôi Chó Con 3
Chương 987: Nuôi Chó Con 3
Trần Ngải Phương nói: "Bỏ đi, sau này chúng ta cũng tặng lại họ một ít là được, có qua có lại mới tốt."
Tục ngữ có câu, bà con xa không bằng láng giềng gần, sống ở đây vài tháng, Trần Ngải Phương đã phát huy hết khả năng giao tiếp của mình, rất thân thiện với hàng xóm.
Họ sẽ sống ở đây thêm bốn năm nữa, Trần Ngải Phương cũng sẵn lòng có mối quan hệ tốt với hàng xóm của mình.
Trời hơi tối, Quản Hạo Thần sau khi tan làm, đi cùng với Phương Mỹ Di đến thăm bọn họ.
Cố Di Gia chào hỏi: "Anh họ Thần, Mỹ Di, hai người tới chơi à?"
"Ăn cơm chưa?" Đúng lúc Trần Ngải Phương đang làm bữa tối, hỏi: "Hay là ăn cơm tối ở nhà chị đã?"
Phương Mỹ Di mỉm cười nói: "Không cần đâu chị, nhà em cũng đang nấu rồi, không cần phiền đến chị dâu đâu." Sau đó lại chỉ vào Quản Hạo Thần: "Anh Thần nói tối qua nhà mọi người có trộm, không yên tâm nên qua xem thế nào."
Quan Hạo Thần nhìn bọn họ, sau khi xác nhận mọi người không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm: "Trước khi Tiểu Lẫm rời đi đã dặn em phải chăm sóc tốt cho mọi người."
Hai người sống gần đây nên Phong Lẫm nhờ anh ấy để ý họ một chút, biết chuyện xảy ra vào sáng nay, không đến thăm thì anh ấy không yên tâm.
Sau khi Quản Hạo Thần biết họ không xảy ra chuyện thì cũng an tâm.
Vợ chồng hai người không ở đây ăn cơm, ở lại nói chuyện một lúc, đến lúc bọn họ sắp ăn cơm thì rời đi.
Nhà họ thực sự đã nấu cơm xong rồi, đầu bếp là một người dì được mẹ của Quản Hạo Thần đặc biệt thuê tới, tương đương với bảo mẫu, ngoài việc giúp đỡ chăm sóc bọn trẻ, bà còn nấu cơm cho bọn họ, để hai vợ chồng có thể yên tâm làm việc và học tập.
Hai vợ chồng vừa rời đi thì chú Vinh cũng đến.
Chú Vinh mang thuốc và một vài món ăn tới tận cửa, đồng thời cũng có ý đến thăm bọn họ.
"Chú Vinh, sao chú biết nhà cháu có trộm?" Cố Di Gia thắc mắc hỏi.
"Hàng xóm của cháu nói vậy." Chú Vinh lau mồ hôi: "Vợ của Chu Sinh đến đón con tan học, gặp được hàng xóm của các cháu, nói chuyện vài ba câu thì biết được chuyện này."
Chú Vinh đặc biệt mang đồ ăn đến cho bọn họ, Cố Di Gia kéo ông ấy ngồi xuống cùng ăn cơm rồi kể với ông ấy chuyện tối qua để ông ấy yên tâm, bọn họ không sao cả.
Chú Vinh tức giận chửi bọn trộm, cũng lo lắng cho bọn họ, bọn trộm chắc chắn nhắm vào nhà họ vì toàn là trẻ em với phụ nữ, vì thế nên mới chọn nhà họ để trộm.
Tuy lần này bắt được ba tên trộm, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.
Trần Ngải Phương mỉm cười rót cho ông ấy một ly rượu gạo, để ông ấy giải sầu: "Thần Thần đã nhờ người ta tìm giúp một con chó, có chó trông nhà, Thần Thần lại rất giỏi nên chú cứ yên tâm."
Chú Vinh vỗ vỗ đầu: "Chao ôi, chú già rồi, quên mất là có thể tìm chó để trông nhà! Chà chà, xem ra chú cũng phải tìm một con chó để giữ nhà rồi."
Phong Bắc Thần nói: "Ông Vinh, để cháu nhờ chú Thạch tìm giúp hai con chó cho, đến lúc đó cho ông một con."
Chú Vinh cũng không chần chừ: "Vậy thì làm phiền mọi người rồi."
Ngày hôm sau là cuối tuần, Cố Di Gia ngủ quên, khi cô tỉnh dậy thì phát hiện cha mẹ chồng đã đến rồi.
Cô ngơ ngác nhìn họ, sau đó hơi đỏ mặt.
Hiếm khi cha mẹ chồng đến nhà, thế mà cô lại ngủ nướng, cả nhà thức dậy hết rồi, chỉ có cô giờ mới ngủ dậy, lại còn để cha mẹ chồng đợi mình.
Cố Di Gia đỏ mặt: "Cha, mẹ, hai người tới chơi ạ?"
Cả cha mẹ chồng cô đều là những người bận rộn, không có khái niệm nghỉ ngơi cuối tuần, đột nhiên nhìn thấy hai người họ xuất hiện nên cô vừa mừng vừa lo.
Quản Tễ trìu mến nói: "Nghe nói nhà các con có trộm, cha mẹ không yên tâm nên qua xem sao."
Bà ấy nhìn Cố Di Gia, xác nhận con dâu không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
Con trai út không có ở đây, làm cha mẹ, họ phải giúp nó chăm sóc con dâu, nếu con dâu xảy ra chuyện gì thì họ cũng sẽ cảm thấy có lỗi.
Cố Di Gia mỉm cười nói: "Cảm ơn cha mẹ. Mọi người không cần lo lắng đâu ạ, Thần Thần nhà chúng ta rất giỏi, là con bé với Bảo Sơn cùng nhau hợp tác bắt trộm đấy ạ."
Cô lại bắt đầu khen Phong Bắc Thần, khiến Phong Bắc Thần cười khúc khích.
Tư lệnh Phong và Quản Tễ cười cười, sau khi xác nhận bọn trẻ không sao, cuối cùng họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nghe nói bên này có trộm thì tối hôm qua họ đã muốn qua luôn rồi, nhưng vì đã muộn, sợ làm phiền đến bọn trẻ nghỉ ngơi nên nhịn xuống, đợi sáng nay rồi qua.
Cả hai người đều rất bận, xác nhận rằng họ không sao thì rời đi.
Quản Tễ nói với bọn họ: "Nghe nói Thần Thần nhờ Tiểu Thạch tìm giúp một con chó, tìm chó trông nhà cũng tốt, Tiểu Thạch đã về quê tìm một chút, hai ngày nữa chắc sẽ đưa tới đây."
Quả nhiên, hai ngày sau, đồng chí Thạch mang theo hai con chó con đến.
Hai chú chó con đều là chó bản địa, một con đen trắng, một con màu vàng đất, bởi vì còn nhỏ, đôi mắt của chó con đen nhánh rất đáng yêu, trong nháy mắt thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái.
Nguyên Bảo hưng phấn hét lên: "Chó con, chó con-"
Chú Vinh đi xem chó con, nhìn thấy vài người vây quanh lũ chó con này, có chút buồn cười.
Vốn dĩ ông ấy muốn ôm một con về nuôi, nhưng nhìn thấy bọn trẻ thích như vậy, quyết định nhờ đồng đội tìm giúp một con chó săn. So với bản địa, ông ấy lại càng thích mấy con chó săn cao lớn khỏe mạnh hơn.
Chú Vinh không lấy chó con nữa nên hai con chó con được nuôi ở nhà của Cố Di Gia.
Mọi người đều nhiệt tình đặt tên cho hai chú chó.
Cuối cùng, dựa trên ý kiến của mọi người, chú chó con đen trắng được đặt tên là "Hoa Hoa" và chú chó màu vàng đất được đặt tên là "Minh Hoàng"!