Chương 995: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 1
Chương 995: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 1
Chương 995: Về Tứ Hợp Viện Đón Tết 1
Ăn sáng xong, mọi người ngồi tán gẫu với nhau.
Trần Ngải Phương hỏi hai người: "Gia Gia, khi nào bọn em về lại bên khu tập thể?"
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, Phong Lẫm đã về thủ đô rồi nên phận làm con thì phải trở về bên cạnh cha mẹ.
Cố Di Gia lấy một nắm hạt hướng dương từ chỗ Phong Bắc Thần và nói: "Lát nữa em và anh Lẫm sẽ về bên nhà tứ hợp viện để ở."
"Về nhà tứ hợp viện?"
Mọi người đều sững sờ, sau đó mới nhớ ra Phong Lẫm còn có một cái tứ hợp viện nữa.
Họ cũng đã từng qua bên tứ hợp viện, nó rất rộng, hơn nữa điều kiện và mọi thứ xung quanh cũng tốt, rõ ràng lúc trước vợ chồng tư lệnh Phong đã lựa chọn kỹ lưỡng khi mua nhà cho con mình.
Cố Di Gia nói: "Cứ để nhà ở đó không ai ở mãi cũng không được, hiếm khi anh Lẫm về, nên em với anh ấy sẽ đến đó ở tầm vài ngày để có chút hơi người."
Đây cũng là lời chị Điền nói với cô, chị Điền thường xuyên qua quét dọn và trông coi nhà cửa giúp cô. Thím ấy có một quan niệm cũ là nhà cửa chỉ khi có người ở thì nó mới không đổ nát, nếu không thì dù có thường xuyên đến quét dọn mà không có hơi người sống trong đó cũng không được.
Nghĩ đến đây, cô nói với anh trai và chị dâu: "Anh, chị dâu, sau này nếu anh chị có thời gian rảnh thì cũng sang bên tứ hợp viện ở tầm vài ngày đi, cho nó có chút hơi người."
Bởi vì bọn họ sống ở đây nên từ sau khi Cố Di Gia mua tứ hợp viện cho bọn họ thì vẫn chưa có ai ở, bình thường Trần Ngải Phương không có việc gì sẽ sang đó quét dọn một chút.
Nếu không quét dọn ngôi nhà của mình, có khi chỉ một thời gian sau đó nó sẽ xuống cấp và hoang tàn đến nỗi không còn ra hình dạng gì.
Trần Ngải Phương gật đầu rồi quay sang bàn bạc với cha con Cố Minh Thành: "Chi bằng năm nay nhà mình sang bê tứ hợp viện đón năm mới đi."
Cố Minh Thành không có ý kiến.
Đương nhiên ba đứa con là Bảo Sơn, Bảo Hoa và Nguyên Bảo cũng sẽ đến đó bởi cha mẹ ở đâu thì bọn họ ở đó.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, mọi người cùng đến thăm chú Vinh rồi nhân tiện ở lại ăn cơm với ông ấy.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Phong Lẫm, chú Vinh vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ vai anh: "Trở về rồi à, gần một năm không gặp, thằng nhóc cháu thật đúng là khiến chú nhớ mong! Ôi trời, trông cháu gầy quá, muốn ăn cái gì nói cho chú biết, chú sẽ làm cho cháu!"
Lúc này chú Vinh giống như một bậc cha mẹ đang hạnh phúc vì con cái về nhà, hỏi han ân cần, quan tâm chuẩn bị mọi thứ và muốn nấu nhiều đồ ăn ngon để bồi bổ cơ thể cho con.
Phong Lẫm bật cười: "Cái gì cũng được, cháu không kén chọn."
"Chú biết thằng nhóc cháu không kén chọn." Chú Vinh nói với giọng không vui: "Cháu là loại người mà đầu bếp ghét nhất, ăn cái gì cũng không kén chọn, cũng chẳng biết là ăn có ngon hay không nữa."
Phong Lẫm cảm thấy rất oan uổng: "Có ăn ngon hay không thì cháu vẫn biết mà." Vị giác của anh không hề có vấn đề.
Chú Vinh "hừ" một tiếng, chỉ là khi nhận được quà mừng năm mới của Phong Lẫm thì lại vui vẻ trở lại.
Thằng bé này rất có lòng, mặc dù quà anh đưa lần nào cũng giống nhau, nhưng là người lớn thì đâu thể bắt bẻ quà con cháu đưa cho chứ, mà điều ông ấy thích hơn chính là tấm lòng ấy.
Sau khi ăn xong bữa cơm vô cùng náo nhiệt trong tiệm của chú Vinh, thì Phong Lẫm và Cố Di Gia đã quay về lấy hành lý và ngồi xe buýt để sang bên tứ hợp viện.
Phong Bắc Thần vốn định triển khai mục đích bám đuôi và đi theo, nhưng nghĩ đến việc chú út và thím út đã lâu không gặp nhau, có lẽ hai người sẽ thích ở riêng với nhau hơn, nên cô ấy đành phải từ bỏ.
Thế là cô ấy cũng thu dọn đồ đạc rồi trở về khu tập thể.
Thấy Phong Bắc Thần trở về, Quản Tễ và tư lệnh Phong hơi khó hiểu: "Thần Thần, sao lại trở về?"
Phong Bắc Thần ôm bà nội với vẻ nũng nịu rồi lẩm bẩm nói: "Chú út và thím út đến tứ hợp viện ở rồi, cháu đi theo thì không hay, chi bằng về ở với ông bà nội, vậy nên ông bà không được ghét bỏ cháu đâu đấy!"
Lời nói này khiến hai người cười tủm tỉm, đương nhiên là bọn họ sẽ không ghét bỏ rồi.
Quản Tễ và tư lệnh Phong cũng biết về chuyện con trai út trở về.
Vẫn là câu nói kia, hai vợ chồng bọn họ là những người bận rộn, con trai út trở về thì bọn họ cũng không có thời gian rảnh để ở cạnh anh, nên bọn anh về khi nào thì cũng vẫn vậy. Với việc con trai út dẫn con dâu đến tứ hợp viện ở, thì Cố Di Gia đã nói với họ khi đến thăm bọn họ vào mấy ngày trước rồi, nên bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên.
Mọi người đều từng đi qua thời trẻ, nên đâu thể không biết sự hòa hợp của những đôi vợ chồng trẻ chứ.
Đồ dùng và nhu yếu phẩm hàng ngày đều có sẵn trong tứ hợp viện, chỉ cần mang theo một chiếc túi xách là có thể sống rồi.